Đoàn Sủng Của Bé Con Omega

Chương 3




Kỷ Âm Lan thật ra không cảm thấy cái gì sai sai.

Bé nằm trên mặt đất một lát, bất tri bất giác phát hiện tư thế không đúng lắm, vì thế tính bò dậy.

Bé con nho nhỏ giãy giụa trên nền tuyết trắng, lại bởi vì mặc đồ quá dày, không thể đứng lên nổi.

Vì thế bé vươn tay, chuẩn bị bắt lấy góc áo của ' chị xinh đẹp' mượn sức đứng lên.

Túc Trì nhìn bàn tay nhính tuyết của bé, không nói gì lui ra phía sau một bước.

Kỷ Âm Lan bắt được không khí, thân hình tròn vo động đậy, lăn mấy vòng trên tuyết, khuôn mặt nhỏ chôn xuống nền tuyết.

Giống như heo nhỏ mập mạp té lăn ra tuyết.*

* Bản QT là "Vụng về đến giống một con ở trên nền tuyết té ngã béo hùng nhãi con." hông hiểu nên chém đại là con heo con.

Túc Trì: "......"

Đồ ngốc.

Nhóc tránh cục bột đang nằm trên tuyết sau đó bước lên hai bước, tay không nắm lấy cổ áo bé con, kéo bé ngốc đứng lên.

Kỷ Âm Lan mở to hai mắt: "Ây nha!"

Do lăn lộn trên nền tuyết nên người bé đều là tuyết, ngay cả lông mi cong vút cũng nhính một chút.

Túc Trì trầm mặc khả nghi hai mắt nhìn, từ trong túi móc ra trái dâu nhét vào miệng bé con.

Kỷ Âm Lan lấy lại tinh thần vui vẻ như bay lên, trong miệng đều là mùi vị ngọt ngào của dâu tây.

Bé con cắn dâu tây, nhìn bóng dáng đã xa Túc Trì nói: "Cảm ơn chị gái!"

Người máy nhỏ: "...... Người ta là anh trai mà."

Kỷ Âm Lan một ngụm phủ quyết: "Là chị gái, Lan Lan sẽ không bị cậu lừa đâu!"

Hệ thống: "......"

Ngang ngược.

Nhóc vui vẻ là được.

Dâu tây rất lớn, Kỷ Âm Lan phủng ăn xong sau, đem xanh biếc dâu tây đế dán ở người tuyết trên người, giống một đóa màu xanh lục tiểu hoa.

Bỗng phía sau phát giọng nói quen thuộc: "Lan Lan?"

Kỷ Âm Lan kinh hỉ quay đầu lại, từ trước đến nay người nhào qua đi: "Dì!"

Dung Tuệ Tri ngồi xổm ôm lấy bé trai, thuần thục mà lấy khăn giấy, lau đi nước dâu tây chảy đầy ra tay: "Ông Chu mua dâu tây cho con à?"

"Không phải ông Chu, là chị gái cho dâu tây." Kỷ Âm Lan chép chép miệng, ngón tay nhỏ chỉ vào hướng gần đó, "Chị gái ở nhà đó á!"

Cửa phòng đống chặt, trước cửa là đứa trẻ cao gầy, giây tiếp theo, đứa trẻ trực tiếp đi xuyên qua tường, biến mất sau cánh cửa.

Kỷ Âm Lan mở to hai mắt: "Oa!"

Dung Tuệ Tri nhìn theo hướng bé con chỉ, trong lòng à một tiếng.

Bà là bảo mẫu của Kỷ gia, đã ở bên Kỷ trạch làm việc nhiều năm, toàn khu phố này gia đình nào bà cũng biết.

Bé Lan chỉ vào căn nhà đã nhiều năm không ai ở, bà vừa nghỉ phép hai ngày đã có người dọn đến.

Dung Tuệ Tri bế bé con lên: "Ông Chu đâu?"

"Ở trong phòng bếp ạ!" Kỷ Âm Lan nói, "Ông Chu đang pha sữa cho Lan Lan."

Vừa nói xong thấy Chu quản gia cầm ly sữa nóng hổi đi tới, thấy Dung Tuệ Tri thì ngẩn người: "Tiểu Tuệ hôm nay quay lại rồi sao? Tôi nhớ rõ cô đang nghĩ phép mà?"

"Không phải do nghe bé Lan bị bệnh sao," Dung Tuệ Tri nói, "Hơn nữa chuyện trong nhà đã giải quyết xong, nên tôi quay về."

Chu quản gia gật gật đầu hỏi: "Đứa nhỏ Dung Minh kia khỏe không?"

Dung Tuệ Tri thở dài: "Không tốt lắm, tôi mới thuê một căn phòng gần trường cho thằng nhỏ."

Dung Minh là cháu trai Dung Tuệ Tri, Dung Tuệ Tri và em trai tình cảm chẳng ra gì, nhưng đối với đứa cháu Dung Minh này, Dung Tuệ Tri rất để bụng.

Khoảng thời gian trước cha Dung Minh phạm tội bị bắt, đồ vặt trong nhà đều đem cầm gán nợ, Dung Tuệ Tri không bỏ rơi Dung Minh đang học sơ trung, liền xin nghỉ vài ngày giải quyết.

Chu quản gia cũng thở dài: "Cho nó thời gian rồi sẽ khá lên thôi."

Dung Tuệ Tri ừ một tiếng, xoa xoa nhóc con mềm mại trong lòng.

Kỷ Âm Lan sờ sờ mặt Dung Tuệ Tri, "Dì không khóc."

Dung Tuệ Tri ngẩn người: "Dì không khóc."

Kỷ Âm Lan vùi đầu lên vai Dung Tuệ Tri: "Dì không khổ sở."

"Được." Dung Tuệ Tri mặt giãn ra, "Dì nghe Lan Lan."

Kỷ Âm Lan quơ quơ đầu, đột nhiên nói: "Dì có gì đó ngon ngon hay không."

Dung Tuệ Tri từ trong túi lấy ra một viên kẹo nhỏ: "Chỉ có thể ăn một cái."

Kỷ Âm Lan vui vui vẻ vẻ nhận lấy, lại nói: "Không phải cái này, là...... Là khoai tây nghiền!" Cái mũi nhỏ của bé ngửi thấy, "Lan Lan ngửi được mùi khoai tây nghiền, thơm quá thơm quá đi."

Dung Tuệ Tri bị bé chọc cười: "Trên người dì không có khoai tây nghiền, buổi trưa hôm nay sẽ làm khoai tây nghiền cho Lan Lan ăn, được không?"

"Dạ được rồi." Kỷ Âm Lan nhỏ giọng nói thầm, "Thật sự Lan Lan ngửi thấy mùi khoai tây nghiền mà......" wattpad: Ghtnckho

Chu quản gia cùng Dung Tuệ Tri nhìn nhau, đều thấy được ý cười ở đáy mắt đối phương.

Chỉ có người máy nhỏ ngửa đầu nhìn về phía Kỷ Âm Lan, đầu phát ra tiếng cùm cụp, giống như đang thắc mắc.

Mấy ngày không gặp Dung Tuệ Tri, Kỷ Âm Lan rất nhớ dì ấy, hiện tại mặc kệ Dung Tuệ Tri làm chuyện gì, làm đuôi nhỏ chạy tò tò theo sau.

Đằng sau cái đuôi nhỏ thêm một các đuôi nhỏ phát ra tiếng cùm cụp cũng đi theo.

Đuôi nhỏ người máy suy nghĩ, như thế nào làm đuôi nhỏ Kỷ Âm Lan cùng thế nhân vật chính của thế giới thứ năm Túc Trì có quan hệ tốt đẹp.

Nghĩ đến nửa ngày, người máy nhỏ tức giận phất tay, cánh tay máy móc xém chút nữa bị văng ra xa.

Rõ ràng do ký chủ mà đau đầu!

Nhưng nhóc ký chủ nhìn gì cũng không hiểu, hệ thống nhận mệnh tách thân thể ra từng mảnh, khiêng lên trọng trách to lớn.

Thống sinh gian nan.jpg

Buổi trưa Dung Tuệ Tri chuẩn bị nấu cơm, sau khi ăn xong sẽ có điểm tâm.

Chu quản gia chỉ biết một ít cơm nhà đơn giản, bởi vậy mấy ngày nay Dung Tuệ Tri không ở đây, Kỷ Âm Lan không được ăn bánh quy mà bé yêu thích nhất.

Giờ phút này nhìn thấy Dung Tuệ Tri xoa nắn cục bột, Kỷ Âm Lan dọn cái ghế nhỏ lại gần bà, thật cẩn thận lấy từ cục bột bự làm một cục bột nhỏ hơn.

Dung Tuệ Tri hỏi bé: "Bé Lan hôm nay muốn nặn hình gì?"

Kỷ Âm Lan: "Muốn nặn thật nhiều người tuyết tí hon!" Bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại hỏi, "Dì, Lan Lan làm người tuyết tuyết cho chị gái xinh đẹp ăn được không?"

Bé con không hiểu nhận quà đáp lễ là gì, chỉ biết chị gái xinh đẹp cho bé ăn dâu tây ngon, nên bé cũng muốn cho chị gái bánh quy siêu cấp ngon.

Dung Tuệ Tri đương nhiên sẽ không cự tuyệt, thậm chí còn đưa thêm bột cho bé: "Vậy hôm nay bé Lan sẽ làm thật nhiều thật nhiều bánh người tuyết ha."

Kỷ Âm Lan hứng thú bừng bừng: "Vâng!"

Người máy nhỏ cảm động như sắp rơi lệ.

Cơ hội không phải đã tới rồi sao!

Bánh quy nhỏ nướng rất thơm, Dung Tuệ Tri hỗ trợ đóng gói, Kỷ Âm Lan cầm hộp bánh quý chuẩn bị xuất phát, phía sau còn có người máy nhỏ cùng một chú chó lông vàng lắc đuôi đi theo.

Con chó lông vàng tên nướng BBQ uông ô một tiếng, tiến đến bên cạnh Kỷ Âm Lan, mũi to ngửi ngửi hộp bánh quy trong tay bé.

Kỷ Âm Lan đối với nướng BBQ xua tay: "Nướng BBQ không được đâu, cái này không cho mày ăn!"

Chó lông vàng lại ô ô một tiếng, thoạt nhìn có chút ủy khuất, nhưng vẫn là nghe lời lấy mũi lớn ra.

Tuyết đã dừng rơi, Kỷ Âm Lan nắm chặt hộp bánh quy, trong mũi toàn mùi thơm ngọt ngào của bánh quy nhỏ.

Bánh quy nhỏ ăn ngon như vậy, chị gái xinh đẹp nhất định sẽ thích.

Nghĩ đến đây, Kỷ Âm Lan không ngăn được vui vẻ, bị gió lạnh thổi đến đỏ cả mặt nhưng vẫn cười tươi.

Túc Trì mở cửa ra, liền thấy một đứa trẻ cười tươi rạng rỡ, giống như đông lạnh gặp gió ấm, tuy không ấm người nhưng rất ấm lòng.

"Lan Lan cho chị bánh quy người tuyết tí hon nè!" Kỷ Âm Lan sức sống tràn đầy, "Dâu tây của chị gái ăn rất ngon!"

Túc Trì trầm mặc mà nhìn đứa nhỏ cười đến ngốc nghếch, sau đó mắt dừng lại hộp bánh trên tay bé.

Bánh quy dùng hộp đựng trong suốt, bên ngoài được quấn dây trang trí, thoạt nhìn tinh xảo lại đáng yêu.

"Tôi không cần." Túc Trì nói.

Nướng BBQ uông ô một tiếng, dùng mũi to củng củng hộp bánh quy, như đang nói ' nếu mi không cần thì cho bổn uông đây ăn '.

Kỷ Âm Lan nóng nảy, bắt lấy tay Túc Trì, dúi bánh quy vào tay đối phương: "Chị muốn mà!"

Túc Trì: "......"

Kỷ Âm Lan ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Đây là bánh quy nhỏ Lan Lan tự làm, nếu chị không cần, Lan Lan sẽ, sẽ không vui!"

Nếu là Túc Trì trước đây, khẳng định sẽ trực tiếp đáp lại một câu ' cậu vui vẻ hay không thì cũng chả liên quan đến tôi'.

Nhưng thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện, Tiểu Túc Trì mới bản tuổi chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cho nên hắn nắm chặt bánh quy nhỏ, không nói gì, cũng không nghĩ nói chuyện, liền như vậy trầm mặc nhìn Kỷ Âm Lan nhảy nhót chạy về nhà.

Giống như một con hươu ngốc chạy vậy [1].

Túc Trì đóng cửa lại, mở hộp lấy bánh quy nhỏ ra. Bánh quy nhỏ hình dạng kỳ quái, thậm chí khó có thể nhìn ra đây là người tuyết.

Túc Trì nghĩ thầm, bánh quy này thật xấu xí. Nhưng ma xui quỷ khiến sao hắn cầm một miếng bỏ vào miệng nhai nhai.

Rất thơm, rất ngọt, ăn rất ngon.

Túc Trì hơi cúi đầu, tóc mái bay tán loạn che cả mặt, hiện lên cảm xúc quá phức tạp đáng lẽ một đứa trẻ bảy tuổi không nên có.

Hắn dường quên kêu nhóc kia đừng gọi hắn là chị gái nữa.

Túc Trì hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy nơi xa thấy thân ảnh nho nhỏ chờ hắn về nhà.

Thôi.

Lần sau đi.

Túc Trì đem bánh quy nhỏ cất vào túi, mới vừa lên lầu, phòng ngủ lầu hai thò đầu ra hỏi: "Vừa nãy là ai?"

Túc Trì tâm sinh chán ghét, tâm tình vừa vui lúc nãy liền tan biến. Hắn không để ý câu hỏi của người nọ, trở lại phòng mình khóa cửa.

Cửa phòng bị người bên ngoài gõ mạnh: "Thằng ranh con còn học được khóa cửa? Học ai cái thói không quy không củ này hả? Mày chờ tao đi, không bao lâu nữa thôi mày cũng phải dọn rời khỏi đây thôi!"

Túc Trì vùi mình vào chăn che lỗ tai lại, chờ ngoài cửa không có động tĩnh mới ló đầu ra, đôi mắt đen kịt nhìn về phía cửa phòng, lại nhìn thoáng qua bức ảnh trên đầu giường.

Ảnh chụp một người phụ nữ trẻ tuổi nửa ngồi xổm, đôi tay đặt trên vai Tiểu Túc Trì, hướng màn ảnh cười ôn nhu.

Túc Trì ngơ ngẩn nhìn, đột nhiên vươn tay, đem bức ảnh úp xuống mặt bàn.

Bức màn phất phơ tuy không có gió thổi, dường như bị thứ gì đó lay động, rất nhanh trở nên yên tĩnh, khiến cho không kẻ nào chú ý đến.