Kiều Tú Chi từ mặt con dâu đã gây ra cử động lớn cho các bà mẹ chồng ở thôn Thất Lý, mấy ngày gần đây đã có vài mẹ chồng đưa con dâu về nhà mẹ đẻ.Vợ của Tống Kim Lai nghe nói như thế, thịt cả người đều đang run rẩy: "Mẹ, mẹ dùng chày cán bột đánh con một trận đi, nếu như một trận không được, thì hai trận, tuyệt đối đừng đưa con về nhà mẹ đẻ."Bà cụ Tống hừ lạnh nói: "Đánh cô tôi còn phải tốn sức.
Thằng lớn, sững người ra đó làm gì, còn không mau đưa nó đi?"Tống Kim Lai không dám chống đối lời nói của mẹ, nhấc vợ mình lên liền ra ngoài.Trong ngày này, các thôn dân thôn Thất Lý đều nhìn thấy vợ của Tống Kim Lai la hét cả một đường như giết lợn, bị đuổi về nhà mẹ đẻ.Tận mắt nhìn tình cảnh này, Vạn Xuân Cúc càng ngày càng ăn ngủ không yên, cơm cũng ăn ít hơn một bát.Kiều Chấn Quốc thấy bà ta như vậy, không khỏi hiếu kỳ nói: "Vợ, bình thường em ăn cơm khẩu vị rất tốt, một bữa phải ăn tràn đầy ba bát cơm, sao hai ngày nay ăn ít như vậy? Những năm này cũng chỉ có lúc em mang thai thằng ba mới ăn ít như vậy."".
."Có thể nói chuyện cẩn thận một chút hay không?Vạn Xuân Cúc tụ máu ở ngực, suýt chút nữa liền tức đến ngất đi.Có điều lời nói của ông ta đúng là nhắc nhở bà ta, bà ta có thể giả vờ mang thai, chỉ cần mang thai thì sẽ không bị đánh, càng sẽ không bị đuổi về nhà mẹ đẻ.Bà ta thực sự là quá thông minh.Sau đó Vạn Xuân Cúc liền "mang thai".Ở ngày hôm sau lúc ăn cơm, bà “ọe ọe” nôn khan, âm thanh lớn đến mức mọi người muốn không nghe thấy cũng không được.Kiều Tú Chi hỏi bà: "Vợ thằng lớn, thân thể con không thoải mái sao?"Vạn Xuân Cúc làm ra vẻ mặt thẹn thùng: "Mẹ, hẳn là con mang thai rồi, hai ngày nay khẩu vị không được tốt, các loại phản ứng cũng giống như năm đó mang thai An Bình vậy."Kiều Tú Chi cũng không hoài nghi bà ta nói dối, lạnh nhạt nói: "Ha, vậy thì tốt rồi."Vạn Xuân Cúc đối với phản ứng của mẹ chồng có chút bất mãn, nhưng bà ta không dám nói, quay đầu nhìn thấy chồng mình đang vùi đầu ăn, trong lòng càng bất mãn: "Chấn Quốc, em mang thai, anh không nói chút gì sao?""Nói cái gì?" Kiều Chấn Quốc một mặt ngây ngốc từ trong bát ngẩng đầu lên.Dừng một chút, ông ta đột nhiên nhớ tới vợ đang muốn mình quan tâm chuyện của bà ta, gãi gãi cằm nói: "Nói đến em ở tuổi này cũng coi như là ngọc trai già hoài châu, sau này em đừng tiếp tục đi trêu chọc gà mẹ nhà thằng hai nữa, cẩn thận lại rơi mất con."Vạn Xuân Cúc: ".