Tuân gia quả thực không thịnh vượng, đây là điều không thể chối cãi.
Cha của Tuân Nhược Tố cũng đến từ một gia tộc thầy bói nổi tiếng. Tuy nhiên sau đó họ phát hiện ra rằng không nên hành nghề bói toán khiến người ta giảm thọ này, chưa kể đến đây là một nghề bị động. Vì thế tổ tiên của họ đã bỏ văn theo võ, số lượng hồn ma họ siêu độ hằng năm đã trở thành tiêu chuẩn trong ngành. Xét theo tiêu chuẩn này, dù Tiết Đồng có thành con nhím cũng không thể đạt được.
Tục ngữ có câu "dựa cây cao bóng cả"*. Chung gia thừa hưởng danh vọng từ đời tổ tiên, nhận lễ vật và hương khói từ người dân, nhắc đến Chung Vân Phi tức Thần Chung Quỷ, phàm là người tu đạo đều tỏ lòng cung kính. Còn về phía Tuân Giản...ai biết tên lang băm đó xuất thân từ gia đình bần hàn, vô danh nào.
*Dựa cây cao bóng cả: Nghĩa là có chỗ dựa thì làm việc gì cũng dễ hơn, có quan hệ thì không cần vất vả.
*Tuân Giản là cụ tổ Tuân gia...:"))
Thế nhưng cha của Tuân Nhược Tố lại không chấp nhận cảnh bị kìm hãm trong danh gia vọng tộc như vậy, nên đã thu dọn đồ đạc giữa đêm bỏ trốn cùng người yêu.
Chuyện năm đó cha mẹ Tuân Nhược Tố chưa bao giờ nhắc lại. Về sau cha mẹ đều mất chỉ còn cô một mình nên Tuân Nhược Tố đã cố gắng tìm hiểu về họ, cô phát hiện ra rằng Chung gia có quy định, số nhánh trong gia phả không được vượt quá số sao Bắc Đẩu. Nếu năm đó cha Tuân Nhược Tố không cắt đứt liên lạc với Chung gia thì chức vị gia chủ đã không đến lượt bác của cô. Vế các vấn đề khác thì người trong cuộc đều giấu kín.
Từng trơ mắt chứng kiến mọi chuyện phát sinh. Mười ba năm sau khi cô lâm vào tình cảnh này, ánh mắt Tuân Nhược Tố trở nên điềm tĩnh, như thể thứ cô đang nhìn không phải là quá khứ của bản thân.
Cô là người ngoài cuộc, xuyên suốt câu chuyện, là một người ngoài cuộc thờ ơ vô cảm. Cô dõi theo cho đến khi ác linh bị tiêu diệt, mới nhận ra người cha vừa tổ chức sinh nhật cho cô, trên ngực xuất hiện một lỗ thủng từ khi nào. Máu nóng bắn tung tóe lên mặt Tuân Nhược Tố, chảy xuống mũi cô. Cô bé mười ba tuổi lao đến nhưng bị mẹ kéo lại, khóc lóc thảm thiết, trái ngược hoàn toàn với Tuân Nhược Tố hiện tại.
"..."
Bỗng nhiên Tiết Đồng dựa vào lòng Tuân Nhược Tố, dùng hai ngón tay gõ nhẹ vài cái: "Để tôi nghe thử, lương tâm của cô nhiều đến nhường nào?"
Tuân Nhược Tố lùi lại từng bước, cô không quen thân thiết với người khác như vậy.
"Đã mười ba năm rồi, tôi cũng nên tha thứ cho bản thân." Tuân Nhược Tố nói. "Linh hồn đến rồi đi, chấp niệm hoặc ít hoặc nhiều. Những chấp niệm này vốn được sinh ra khi họ còn tại thế, không phải sau khi mất mới xuất hiện...Tôi đã từng nhìn thấy tà linh, những linh hồn không thể tha thứ cho chính mình, chỉ cần sai một bước sẽ hóa ác linh, càng gây thêm nhiều nghiệp chướng."
"Tôi chỉ là, tha thứ cho chính mình."
"Cha, cha cũng tha thứ cho bản thân đi."
Bóng đen bao phủ dưới chân Tuân Nhược Tố bỗng run rẩy, cô lại nói tiếp: "Ác linh đã bị diệt từ lâu rồi. Sau khi con lớn, con đã về thăm Chung gia. Chung gia phúc trạch thâm hậu, nhưng trăm năm qua họ chưa từng siêu độ ma quỷ một lần. Hiện tại gia chủ là anh trai của cha, là bác cả của con."
"Bác nói cho con biết, nếu người Chung gia dùng máu, thịt, xương cốt và hồn làm vật chứa thì có thể tiêu diệt hoàn toàn ma quỷ... Nhưng người thi triển thuật ngoại trừ phải sẵn sằng từ bỏ mạng sống của bản thân, còn phải hi sinh công đức tích lũy mười kiếp. Mười kiếp sau đều sẽ là Thiên sát Cô tinh. Chỉ cần có chút chấp niệm đều sẽ bị tâm ma quấn lấy."
Ông sẵn sàng hi sinh máu thịt, xương cốt và hồn phách, cộng thêm công đức mười kiếp trăm năm cô đơn. Nhưng chỉ có một chuyện ông không nỡ từ bỏ, chính là Tuân Nhược Tố. Kiếp trước khi qua đời, ông đã không thể nhắm mắt khi chưa nhìn Tuân Nhược Tố lần cuối.
"Cha." Tuân Nhược Tố đứng bên trong bóng đen, mặt sân không bằng phẳng, hơi nghiêng về phía Đông Bắc khiến máu thấm đẫm mủi chân cô: "Con ở đây, giờ con đã lớn khôn rồi, nay con quay về siêu độ cho cha."
"Con sẽ điền tên cha lại vào gia phả Chung gia. Bác cả nói cha là người em duy nhất của bác. Nếu một ngày nào đó hữu duyên gặp lại, nhà họ Chung sẵn sàng hi sinh công đức mười đời." Tuân Nhược Tố vừa nói vừa cúi đầu. Cô cầm la bàn trong tay, mặt trên la bàn khắc một vòng âm dương, tứ tượng vây quanh, sáu hào đen xen, vòng bát quái Phục Hy rẽ thành sáu mươi bốn nhánh, văn tự trên la bàn như vật còn sống, sau cùng cô rút ra được hai quẻ.
"Thiên Trạch Lí" "Hỏa Thiên Đại Hữu" Không rõ đây là quẻ cát hay hung.
Thông qua Tuân Nhược Tố, hai quẻ bói hài quyện đan xen, từ từ làm tiêu tán những dòng chảy màu đỏ xung quanh bằng Phật quang vô biên.
Cuối cùng bóng đen cũng có thể trút bỏ lớp sương mù bên ngoài, lộ ra một linh hồn mờ mịt. Linh hồn này trông không giống Trương Việt, mà là tàn dư còn sót lại từ kiếp trước, ngưng tự thành một bóng dáng trong suốt bảy phần.
Linh hồn là một người đàn ông ngoài ba mươi, mặt tròn, dáng vẻ hiền lành, đeo cặp mặt kính gọng hẹp. Ông nhìn Tuân Nhược Tố, khẽ mỉm cười, dùng tay chỉ chỉ chiều cao của mình. Sau nhiều năm xa cách, cảnh đoàn tụ của họ vẫn nhuốm một màu máu.
Ông mở lời: "Bánh ngon không con?"
"Ngon ạ." Tuân Nhược Tố gật đầu: "Ngọt lắm."
"Cha phải đi rồi."
"Con tiễn cha."
Tuân Nhược Tố cùng linh hồn như vô như thực này ra sân. Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, thổi linh hồn thành những hạt mưa vàng. Bên ngoài ngôi nhà cũ của Tuân gia có một con đường lát đá trải dài vô tận, biến mất về phía xa như một đường thẳng chạy thẳng lên trời, kiên cố bất động, nhưng mảnh ngọc thạch Đoạn Khê để mài mực.
Tiết Đồng tựa vào khung cửa. Cơn mưa vàng này hóa ra là những chữ 卍 nhỏ hơn móng tay. Tuân Nhược Tố lặng lẽ đứng dưới bầu trời mưa rộng mở, trông như thể sắp hóa thành Phật.
"Hừ." Tiết Đồng lên tiếng cười nhạo: "Đời này cô đừng mơ thành Phật."
"Hả?" Tuân Nhược Tố quay lại hỏi.
Bấc đèn nhấp nháy một cái rồi đột nhiên sáng bừng.
Mọi thứ xung quanh nhanh chóng rút đi, cả thế giới xung quanh khép lại rồi tàn lụi, chìm vào bên trong chiếc đèn của Trương Việt. Những tàn dư cuối cùng tạo thành một hình ảnh thoáng qua-
Mẹ của Tuân Nhược Tố đứng trong sân nhà Trương Việt, được tiếp đón bởi một cặp vợ chồng già. Ngôi nhà tuy bừa bộn nhưng không hề bẩn, trên bàn chất đầy sách vở. Lịch trên tường điền thời gian hơn một năm trước khi mẹ Trương Việt mang thai.
Ký ức còn sót lại này thuộc về một người vô danh, chỉ có hình ảnh không có âm thanh. Tuân Nhược Tố thấy mẹ cô rút ra một mảnh giấy màu vàng, bên trên ghi ngày sinh tháng đẻ của Trương Việt.
Sau khi hai bên cáo biệt, mẹ Tuân Nhược Tố cúi đầu vái chào, ra khỏi sân rồi cùng chồng rời đi.
"..."
Hóa ra vào ngày sinh nhật của Tuân Nhược Tố, chỉ có mình cô mới thật sự vui vẻ. Còn đối với những người có thể tính thiên mệnh, họ đã sớm thấy được mọi sự chia ly.
Đoạn tàn dư lưu lại cũng ngay lập tức tan biến.
Ánh mắt Tuân Nhược Tố vẫn chưa hoàn toàn thích ứng. Cô hơi loạng choạng, suýt dẫm phải thứ gì đó thì được Tiết Đồng kéo lại về sau.
Thoát ly một tầng tu di, ngay cả giác quan cũng có cảm giác không theo kịp xung quanh. Chờ đến khi Tuân Nhược Tố hoàn hồn, cô mới phát hiện "thi thể" Trương Việt nằm trên mặt đất. Vết thương trên đầu chảy máu không ngừng, bên cạnh có một chiếc ghế đẩu lật úp, trên tủ cao còn có chiếc kèn Sona treo ngược, ống đồng đang đung đưa.
Đứa nhỏ này vẫn chưa tắt thở, nhưng đầu bị thương nặng không thể cử động, cũng không thể nói, máu chảy càng lúc càng nhiều, cậu bé nhìn chằm chằm chiếc kèn Sona, trong ánh mắt tràn ngập nuối tiếc và không cam lòng.
Thế nhưng trong nhà giờ không còn ai.
"Hắn nằm như thế suốt một ngày, rời xa thế gian trong cô độc, đến hôm sau thầy hắn mới phát hiện thi thể." Tiết Đồng ở sau lưng Tuân Nhược Tố nói: "Trương Việt học thổi kèn Sona từ nhỏ, hẳn là do chịu ảnh hưởng từ kiếp trước - vong hồn qua lại được hắn dẫn đường, mới từ từ hướng về chính đạo."
Tuân Nhược Tố đắp khăn trải bàn lên người Trương Việt.
Người sống không thể can thiệp những cái chết không thể tránh khỏi. Tuân Nhược Tố khẽ xoa đầu Trương Việt: "Mong rằng kiếp sau cậu sẽ sống đến tám mươi tuổi, con cháu đầy đàn."
Vừa dứt lời, Tuân Nhược Tố nghe thấy bên tai vang lên tiếng chuông, nhưng thể bị xối nước lên đầu đến bừng tỉnh.
Trở lại thế giới thực, cảm giác đầu tiên chào đón Tuân Nhược Tố là cảm giác choáng váng. Ngực cô đột nhiên thắt lại, khiến cô không thể thở được dù có cố gắng đến đâu. Mọi vật trước mắt Tuân Nhược Tố tối dần cho đến khi một bàn tay ấm áp dịu dàng che miệng và mũi cô. Tiết Đồng ghé sát vào tai cô: "Thả lỏng đi."
"Quên nói cho cô biết, lúc ra khỏi lồng đèn có thể rất khó chịu, dù sao cũng là nơi tồn tại của một sinh mệnh có thật, tự tiện quấy rối rình mò sẽ bị trừng phạt. Đó là quy tắc."
"Nghề của chúng ta còn có rất nhiều quy tắc. Tôi sẽ từ từ dạy cho cô."
Trước khi Tuân Nhược Tố ngất đi, trong lòng chỉ có năm chữ "Thật lòng cảm ơn cô."
Cô ngủ cũng không lâu. Nắng trưa bị chặn lại bởi lớp rèm, chiếu ánh sáng mờ ảo lên chiếc đèn ngủ nhỏ đặt trên đầu giường. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc chậm rãi của chiếc đồng hồ báo thức.
Căn phòng được bài trí rất đơn giản. Ngoài chiếc đèn ngủ nhỏ và đồng hồ báo thức ở đầu giường, chỉ có một chiếc tủ nhỏ dựa vào tường. Vách tường được sơn trắng tinh, không có bất kỳ bức tranh hay tác phẩm nghệ thuật nào trang trí, tương phản rõ rệt so với gu thẩm mỹ xa xỉ của Tiết Đồng.
Lúc thức dậy Tuân Nhược Tố luôn có cảm giác hơi gắt gỏng. Cô lặng lẽ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà. Cơ thể có chút yếu, đầu không còn đau nữa, có lẽ vì ánh đèn ngủ dịu nhẹ, hoặc có lẽ vì sự yên tĩnh lúc này mang đến chút bình yên cho cô. Rốt cuộc cũng có thời gian đến suy ngẫm về hoàn cảnh hiện tại của bản thân.
Người nhà họ Tuân đều là những kẻ chẳng ra gì, công đức tích lũy chẳng đến kể đến. Tuy vậy điều này không hề ảnh hưởng đến khả năng đọc quẻ chính xác của họ. Trên thực tế, đồng đạo còn nghi ngờ nguyên nhân huyết mạch Tuân gia mỏng manh là do họ tìm cách tiến vào Thiên đạo, nên phải gánh chịu hậu quả.
Diêm vương quyết tử vào canh ba, có thêm một giờ để thu xếp. Người nhà họ Tuân phán như sắt đá, có thể xác định chính xác thời điểm ai đó qua đời đúng đến từng giây. Bởi vì chính xác đến như vậy nên có một số người bị tẩn cho nhập viện, kể từ đó Tuân gia đưa ra một quy tắc, chỉ được bói quẻ sinh tử cho người trong nhà.
Nhà cũ Tuân gia có một quyển gia phả, bên trong điền ngày mất của từng người trong gia tộc. Chỉ có năm vị phúc phần to lớn, có thể sống qua ba mươi tuổi, trong đó có mẹ Tuân Nhược Tố, thậm chí còn có một vị tổ tiên sống đến gần bốn mươi mới qua đời.
Cho nên dường như đến đời hiện tại, công đức tích lũy đã cạn kiệt, đến đời Tuân Nhược Tố thì dòng dõi đã đi đến hồi kết.
Trong sổ ghi rõ ràng Tuân Nhược Tố sẽ qua đời vào đêm qua, và không ai trong số tổ tiên của cô, kể cả cô, đã từng sửa đổi quyển sổ. Lúc này Tuân Nhược Tố siết nắm đấm, chợt nhận ra chính mình không còn ở trong Ngũ Hành hay Lục giới nữa. Nàng thật muốn véo Tiết Đồng một cái, nhưng xui thay Tiết Đồng đang ở quỷ giới.
Tên Tiết Đồng được khắc trên điện Diêm La, còn mình là một nửa của cô ta, nhưng lại giống như hồn phi phách tán, không lưu lại chút dấu vết.
Tuân Nhược Tố ngẩng mặt thở dài.