Đoán Quẻ

Chương 5




Tiết Đồng đứng một bên, nhìn con mèo nhà mình nuôi mấy trăm năm nhưng không thể hiện tí tình cảm nào với mình, vậy mà giờ đang không ngừng lè lưỡi định liếm lông cho Tuân Nhược Tố.

Dì Phương vài lần thử ôm con mèo từ lòng ngực Tuân Nhược Tố nhưng đều thất bại. Con mèo này bướng bỉnh bám lấy Tuân Nhược Tố, bất kể dì Phương cố tìm cách bế đến đâu, nó đều sẽ kêu gào như thể mạng sống nó phụ thuộc vào cô.

Trong khu phố còn có những nhà khác, để tránh bị hiểu lầm là đang ngược đãi mèo, họ không còn cách nào khác là để nó nép vào vòng tay Tuân Nhược Tố. Đây là một con mèo Tuân Nhược Tố có thể nhìn thấy, cũng là con mèo có thể khiến Trương Việt sợ hãi đến co rúm lại.

Phía sau cổng biệt thự có dán hai lá bùa màu vàng. Trương Việt được cho phép mới có thể đi qua. Luồng tà khí lạnh lẽo xung quanh hắn như một chiếc áo choàng mỏng tan ra bên ngoài khi đi qua cổng, lúc này Tuân Nhược Tố mới cảm thấy ấm áp trở lại.

Cô luồn những ngón tay vào lông mèo, bĩnh tĩnh nhìn Tiết Đồng: "Hình như con mèo cô nuôi có duyên với tôi."

Đặc biệt nhấn mạnh từ "cô" và "tôi".

Tiết Đồng "hừ" một tiếng: "Tôi không nuôi súc sinh."

Con mèo nghe vậy liền thè lưỡi ra liếm nhẹ lòng bàn tay của Tuân Nhược Tố.

"Tên nó là gì?" Tuân Nhược Tố hỏi.

"Tên thật Diêm Vương, tên tục Vô Thường." Tiết Đồng trừng mắt nhìn con mèo có cái đầu đen như than nhà mình: "Nhưng kể từ giờ tôi sẽ đặt tên mới cho nó, gọi là Nghịch Tử."

"..." Tuân Nhược Tố phớt lờ giọng điệu đầy mùi dấm của Tiết Đồng: "Hai màu trắng đen, gọi Vô Thường rất hợp."

Trương Việt đang đứng một bên, run rẩy không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Con mèo này tỏa ra một luồng phật khí mạnh hơn nhiều so với tiếng tụng A Di Đà Phật của Nguyên Giác. Thử đến gần một chút, đứa trẻ cảm giác như có thể được siêu độ ngay tại chỗ. Nhưng cậu bé lại chưa muốn nhập luân hồi, có một chấp niệm nào đó đã ràng buộc chặt chẽ cậu bé với nhân giới.

Hoàng thượng càng lúc càng tỏ ra thân thiết với Tuân Nhược Tố, nó khẽ kêu gừ gừ. Nhưng khi nó nhìn sang Trương Việt thì đôi mắt vàng của nó nheo lại trông như con thú hoang. Nếu không vì hạn chế kích thước, có lẽ nó đã lao về phía trước ngoạm lấy Trương Việt.

Lúc này Tuân Nhược Tố cũng ngước mắt lên, nhíu mày nhìn thiếu niên trước mặt: "Chấp niệm của ngươi cũng lớn quá rồi."

Trương Việt như đạt đến giới hạn vì sợ bị bắt đi khi chưa giải quyết được chấp niệm trong lòng. Từng tia máu đỏ lan ra từ khóe mắt cậu đến toàn bộ khuôn mặt. Mỗi cử động của tứ chi đều vang lên âm thanh "leng keng", những chiếc xiềng xích trên người cậu xuất hiện ấn ký màu vàng, khoát chặt cổ tay và mắt cá chân. Mặc dù không cản trở cử động, nhưng trông cậu bé như đã bị cắm rễ xuống đất, như một loại rau mọc ra từ trong đất.

Không khí phảng phất mùi máu tươi.

"Ồ?" Tiết Đồng nằm dài trên ghế sofa, bắt chéo chân. "Tuổi còn trẻ vậy mà đã có tố chất phát triển thành ác quỷ, tiễn ác quỷ nhập luân hồi mang lại công đức rất lớn. Ta rất muốn giữ ngươi lại một thời gian, sau đó thả ra để ngươi giết vài người, đến cùng ngươi sẽ mang lại công đức lớn cho ta."

Tuân Nhược Tố đặt mèo lên bàn trà, tay cầm đồng hồ bỏ túi rồi hỏi Tiết Đồng: "Cô có tiền xu cũ không? Đồ vật làm bằng đồng cũng được."

"Cô hỏi thì tôi phải đưa sao? Tiết Đồng quay mặt đi: "Cô mém phá hủy đại đức của tôi mà còn muốn tôi giúp cô?"

Tuân Nhược Tố hơi sửng sốt, sau đó thu tay lại. Cô ngồi xuống bên cạnh Tiết Đồng, tư thế thậm chí còn lười nhác hơn nàng, gần như nửa nằm trên ghế sofa, con mèo kia thậm chí còn tự giác đến sưởi ấm tay cho Tuân Nhược Tố.

Hai người làm khán giả, sân khấu là của Trương Việt đang đóng vai quỷ.

Bản thân Trương Việt cũng không rõ chuyện gì đang diễn ra với mình. Dường như chỉ cần ấp ủ ý nghĩ "Bằng mọi cách cũng phải ở lại." thì tứ chi đã bị xiềng xích trói chặt. Sau đó, dù có vùng vẫy thế nào đứa trẻ cũng sẽ mắc kẹt trong đó. Thậm chí tâm niệm còn có lúc dao động, muốn rời khỏi đây ngay lập tức, không còn ràng buộc bởi bất kì kẻ nào.

Có lý do đằng sau việc đứa trẻ này tìm đến Tuân Nhược Tố sau khi chết.

Hai tháng trước là ngày giỗ cha cậu, theo phong tục của huyện Thanh Cừ, lễ giỗ hàng năm đều phải làm lễ thỉnh hồn, đốt hai vật dụng người quá cố từng dùng dọc theo con đường chính dẫn vào mộ. Thông thường quần áo sẽ được đem đốt, nhưng cha Trương Việt là giáo viên nên có rất nhiều giáo án, vật bằng giấy thì dễ cháy hơn quần áo làm bằng nilon hoặc cotton. Vì còn nhỏ và không có người giúp nên cậu chọn thứ nhẹ nhàng hơn.

Đang lúc dọn kệ sách, một tờ giấy màu vàng rơi từ trên kệ xuống. Mặt trước của tờ giấy màu vàng này ghi thông tin ngày sinh tháng đẻ của Trương Việt, nét mực vẫn chưa phai nhưng đã tích một lớp bụi dày, như thể nó đã đã nằm một góc nhiều năm âm thầm chờ đợi được phát hiện.

Mặt sau điền tên và địa chỉ nhà của Tuân Nhược Tố.

Quả thật Trương Việt cũng không hiểu, cậu không quen biết Tuân Nhược Tố thì sao lại có mảnh giấy này trong nhà, và vì sao lại trùng hợp rơi xuống vào lúc này.

Tờ giấy này trở thành kim chỉ Nam sau khi Trương Việt qua đời, Trương Việt chẳng biết vì sao lại bị nó khống chế, đến khi nhận ra thì cậu bé đã lẫn vào đám quỷ đòi nợ.

Rất nhiều ký ức biến thành những mảnh vỡ vụn, từng ký ức nối tiếp nhau bị ngọn lửa trước mắt Trương Việt nuốt chửng. Lý trí hắn như chiếc xuồng nhỏ mong manh giữa biển cả dữ dội, sắp bị sóng to gió lớn nhấn chìm. Rất nhanh sau đó, Trương Việt chỉ còn nhớ một điều.

Điều khiến cậu oán hận không thôi, nán lại không đi.

Những đường chỉ đỏ trên mặt đưa trẻ gần như lan ra mọi ngóc ngách trên người, làn da nứt nẻ, như thể một con "ác quỷ" đang chực chờ nhào ra từ bên trong.

Bỗng một cây trâm đồng bắn vào giữa lông mày cậu. Tuân Nhược Tố đứng trước mặt cậu bé, đầu ngón tay tái nhợt do nhiệt độ giảm đột ngột, cô áp chiếc đồng hồ bỏ túi trước ngực Trương Việt, thời gian trên chiếc đồng từ từ quay lùi.

Tuân Nhược Tố nói: "Trời sáng rồi."

Bình minh đến, những ngôi sao dần mờ nhạt so với ánh sáng đang ló dạng phía chân trời. Ngay cả vầng trăng lưỡi liềm cao ngất cũng đang dần mờ đi. Ánh sáng ban mai mờ mờ chiếu qua cửa sổ sát đất rơi vào trên người Trương Việt, Tuân Nhược Tố lại tiếp tục hỏi: "Cũng đã chết rồi, còn điều gì ngươi chưa buông bỏ được?"

Một lớp sương giá hình thành trên dây xích, tạo ra âm thanh xào xạc trong đại sảnh. Tiếng động rất lớn, nhưng nơi này đã ngắt kết nối với hiện thế từ lâu. Ngoại trừ ba người bị mắc kẹt bên trong thì không còn ai có thể nghe thấy tiếng tiểu quỷ này kêu gào.

Trâm đồng xuyên qua xương sọ Trương Việt, dòng máu đỏ thẫm bị một lực cực lớn hút ra. Chiếc trâm đồng hoạt động như một con thoi, xoáy theo chiều kim đồng hồ từ trái sang phải, từng tơ máu bám chặt vào nó. Chẳng bao lâu sau màu da của Trương Việt đã trở lại bình thường. Tuân Nhược Tố dùng hai ngón tay kẹp chiếc trâm và từ từ rút nó ra. Khi những tia máu đỏ rút ra khỏi xương sọ của Trương Việt, chúng để lại ấn ký màu đỏ sậm nơi miệng vết thương khép lại.

Tuân Nhược Tố là một thầy bói. Mai rùa, gậy bói toán và đồng xu mới là công cụ thường dùng của cô. Tuy nhiên, phương pháp dùng đinh đâm vào xương sọ, kéo ra sợi tơ từ hai bên, sau cùng để lại ấn ký lại giống với phương pháp bói toán "Phù Kê" hơn. Tuân gia không rành phương pháp này, cô cũng chỉ làm theo sách hướng dẫn.

Lần thử này mệt đến muốn gãy lưng.

Tơ máu đỏ không ngừng di chuyển dọc theo trâm đồng. Khi gần chạm vào đầu ngón tay Tuân Nhược Tố, chúng đột ngột rụt lại, kèm theo đó là tiếng kêu cảnh cáo cực lớn của Vô Thường.

Tuân Nhược Tố vứt trâm đồng lên sofa cạnh chỗ Tiết Đồng: "Đại đức của cô đây."

Mái tóc của Tiết Đồng được kẹp bằng chiếc trâm đồng nay đã xõa ra hết, tóc nàng còn dài hơn Tuân Nhược Tố tưởng tượng, dài đến thắt lưng, đổ xuống như mây như sương. Mỹ nhân này quả thực là một nữ nhân, nhưng đáng tiếc nàng là đóa hồng có gai. Tiết Đồng cầm cây trâm lên, tơ máu trên trâm như gặp được đồng loại, điên cuồng phóng về phía Tiết Đồng, nhưng nàng đã nắm lấy một đầu của nó, khiến nó bất động: "Tuân gia quả thật không có người tốt."

Thứ đang quấn quanh trâm đồng được gọi là "Oán", khi linh hồn sở hữu ngưỡng chấp niệm nhất định sẽ tạo thành những sợi dây nhân quả như vậy. Thường có ba màu: Đỏ, trắng, đen, trong đó màu trắng và đen tương đối ổn định, không bị ảnh hưởng bởi những tác động thiện hay ác từ bên ngoài. Chỉ có tơ màu đỏ có khả năng dao động, một số kẻ có thể buông bỏ dễ dàng nhờ khuyên nhủ, nhưng nếu bị khiêu khích, chúng thậm chí có khả năng trở thành những lệ quỷ đáng sợ vượt lên trên hàng nghìn con quỷ.

"Oán" không có lợi ích gì với Tiết Đồng. Xét cho cùng, chúng đều không phải cơ thể sống. Nàng cần phải siêu độ được chúng sinh để đạt được đại đức, nhưng thật không may người Tuân gia rất nhiều lần cản trở chuyện tốt của nàng.

"Quy trình siêu độ quỷ rất phức tạp." Tuân Nhược Tố khẳng định, "Tôi không rành chuyện này, nên cô sẽ phải dành chút thời gian để dạy tôi. Tốt hơn hết là giảm khối lượng công việc ngay từ đầu còn hơn là phải giải quyết rắc rối về sau."

Tiết Đồng nhìn cô với ánh mắt có phần khinh thường: "Chính thái độ lười biếng này mới khiến Tuân gia đều vận xấu quấn thân, tích không được công đức rồi tuyệt hậu."

Lời Tiết Đồng nói là sự thật. Những dòng tộc làm nghề bói toán dám nhìn lén thiên đạo và thường xuyên giao tiếp cùng cõi âm nên rất dễ giảm thọ. Chỉ những kẻ trong lòng không màng Đại Bi mới dính dáng đến những dòng tộc như vậy. Tuy vậy, thiên đạo vĩnh hằng cũng sẽ không buộc chúng sinh hi sinh mà không có hồi báo. Có thể tích lũy công đức bằng cách siêu độ chúng sinh, việc này tuy không đủ để sống trường thọ, nhưng sống đến bảy mươi tuổi không phải là vấn đề.

Đáng tiếc Tuân gia buộc phải gánh chín đại kiếp nạn khiến rất ít người có thể sống đến tuổi ba mươi. Mấy trăm năm qua cũng chỉ có mẹ của Tuân Nhược Tố là suýt soát bốn mươi.

Cuộc trò chuyện cứ như vậy kết thúc. Từ lúc họ gặp nhau ở nghĩa trang đến giờ chỉ vỏn vẹn có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Họ thậm chí còn chưa quen nhau, Tuân Nhược Tố cũng không có hiểu biết về Tiết Đồng, nhưng suốt cuộc hành trình cô cảm thấy như thể đang bị dẫn dắt bởi một thể lực vô hình, đầu tiên là ấn ký, sau đó đến con mèo và tiểu quỷ...

Những điều trên trói chặt cô cùng Tiết Đồng, buộc cả hai phải chịu đựng tích cách đối lập của đối phương.

Tâm lay chuyển, Tuân Nhược Tố quay lại nhìn tên tiểu quỷ, hắn không bị ràng buộc bởi chuyện xưa, nhưng thời gian vô tình lại cuốn đứa trẻ vào.

Nan đề vừa rồi không chỉ khiến Tuân Nhược Tố kiệt sức mà còn gây ra một phen thống khổ cho tên tiểu quỷ chủ mưu. Lúc này, tiểu quỷ đang ngồi trên mặt đất, hai chân duỗi thẳng thở hổn hển.

Ký ức gần như bị thiêu đốt toàn bộ, may mắn nhờ có Tuân Nhược Tố hành động nhanh chóng. Trương Việt chỉ quên những chi tiết nhỏ nhặt trong mười ba năm qua, chẳng hạn như quán bánh quẩy gần nhà có ngon không. Sau khi tỉnh lại cậu nhìn thấy Tuân Nhược Tố đang dò xét mình.

Gây ra mớ hỗn loạn như vậy khiến Trương Việt cảm thấy hơi xấu hổ. Thời gian làm quỷ của cậu có hạn, và trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó đứa trẻ đã trải qua vô số chuyện có thể xảy ra. Tiểu quỷ ôm kèn Sona trong tay, trong lúc đang đắm chìm trong hỗn loạn, chỉ còn lại ân oán thì cây kèn Sona này vẫn in sâu trong lòng hắn, trì hoãn thời gian ký ức bị thiêu đốt hoàn toàn.

"Tiểu quỷ." Tuân Nhược Tố càng nghĩ càng sinh nghi trong lòng: "Có phải ta nợ tiền ngươi chưa trả không?"

Những người làm việc giống Tuân Nhước Tố đều tin vào nhân quả. Nếu không có nợ nần phải trả, sao có thể làm chuyện rắc rối như lẻn vào đoàn đưa tang đến gõ cửa nhà mình?

Nhà Trương Việt nghèo rớt mồng tơi, tài sản cha mẹ để lại rất ít, phần lớn trong số chúng dùng để gửi ngân hàng lấy lãi hằng năm. Cha của cậu lúc sinh thời có danh tiếng tốt và có nhiều bạn bè, điều này đã giúp Trương Việt nhận được sự giúp đỡ từ các giáo viên khác trong trường lúc đi học. Tuy nhiên, cậu bé không có dư tiền để cho người khác vay, nên quả thực trước đây giữa cậu và Tuân Nhược Tố không hề có mối liện hệ nào.

"Chính cô cũng nên dành thời gian nghĩ kỹ lại, có lẽ cô nợ đứa nhỏ một phần tình ái đấy?" Tiết Đồng xen vào: "Nợ vật chất chỉ gây vướng bận lúc còn sống, nhưng nợ tình cảm mới là nhân quả khó giải quyết nhất. Biết đâu kiếp trước cô là một kẻ vô tâm vô lại, hết yêu người này đến yêu kẻ khác. Bây giờ đứa nhóc này đầu thai đến tính sổ cô đấy."

"......" Tuân Nhược Tố lặng lẽ cầm một lát táo trên bàn nhét vào miệng Tiết Đồng.