“Từ giờ cô là một nửa của tôi...”
*
Tiết Đồng vừa mới nhảy ra từ quan tài tổ tiên Tuân Gia, nhưng Tuân Nhược Tố biết rất rõ, lão tổ tông nhà mình đã hóa tro bụi từ rất lâu, cho dù thật sự từ quan tài bước ra, cũng sẽ không thể mặc lễ phục cao cấp nhất của mùa này được.
Từ giọng điệu oán giận của Tiết Đồng có thể suy ra nàng rất quen thuộc với Tuân gia, nếu không muốn nói là một thành viên của Tuân gia.
Mười phút sau, Tuân Nhược Tố bị người phụ nữ trước mặt kéo dậy, sức lực của Tiết Đồng quá lớn, Tuân Nhược Tố kháng cự hai lần cho có lệ rồi hoàn toàn để mặc cho đối phương kiểm soát.
Lúc này hai người đang ngồi trên nắp quan tài nói chuyện phiếm, Tiết Đồng nói: “Tôi không phải quỷ mà cao cấp hơn chúng nó nhiều, tên tôi được khắc ở Điện Diêm Vương, là người phụ trách dòng luân hồi ở thế gian, nếu không thì tổ tiên cô cũng chưa chắc có cơ hội gặp tôi.”
Tuân Nhược Tố không buồn nói chuyện, đây đã là đêm thứ hai cô không được ngủ ngon giấc.
So với sự im lặng của Tuân Nhược Tố thì Tiết Đồng trông càng có năng lượng hơn, nàng là cú đêm điển hình, trời càng tối nàng càng hăng, “Tuân Giản đúng thật chẳng tốt lành gì, không biết đã động tay chân gì trên người tôi, dường như chỉ cần người cuối cùng trong Tuân Gia sắp chết, tôi sẽ bị buộc phải xuất hiện trong quan tài của người đó.”
Tuân Giản là tổ tiên của Tuân Nhược Tố, cũng là vị tổ tiên khởi đầu huyết mạch Tuân Gia, số lời khen ngợi cô ấy trong gia phả có thể lấp đầy ba sọt lớn, đáng tiếc lúc cô ấy còn sống camera còn chưa được phát minh, những bức họa còn giữ lại trong nhà cũng...thiên về diễn giải thay vì tả thực, nếu thế hệ Tuân gia về sau trông giống như người trong những bức họa đó, họ chắc chắn sẽ thành những con vượn duỗi cổ.
Tiết Đồng nói xong thì phủi những cây cỏ mềm mại trên người xuống, sau đó nàng vạch cổ áo ra, đưa xương quai xanh đến trước mặt Tuân Nhược Tố và nói: “Người Tuân gia các người thị lực không tốt, cô có thể thấy rõ ấn ký này không? Tôi đoán hẳn cô cũng có một cái.”
Một ấn ký trông khá giống chữ Phạn được khắc trên xương quai xanh của Tiết Đồng. Dường như từ nhỏ đến lớn trong từ điển của nàng không hề có từ “duy trì khoảng cách với người khác“. Vì muốn Tuân Nhược Tố có thể thấy rõ, hô hấp của nàng gần như phả lên mặt Tuân Nhược Tố, khiến cô phải dùng tay trái chống lên nắp quan tài, hơi ngưỡng cổ về sau và cố gắng đẩy Tiết Đồng ra khỏi phạm vi an toàn của mình.
Bỗng Tuân Nhược Tố nghĩ cho dù vị đại nhân này thật sự có quan hệ với tổ tiên nhà mình thì cô cũng không muốn dính líu. Cô không phải loại người có ham muốn sinh tồn mãnh liệt, và đã chứng kiến qua không ít hồn phách có chấp niệm thất tình lục dục với thế gian, tất cả chúng đều không có kết thúc tốt đẹp.
Hơi thở của Tiết Đồng mang theo mùi rượu, kết hợp với cách trang điểm và ăn mặc của nàng, như thể nàng đang từ bữa tiệc nào đó về. Tuân Nhược Tố nghi ngờ tất cả những gì nàng nói nhưng đành bó tay, chỉ có thể dịch chuyển đến mép quan tài để thoát khỏi phạm vi khống chế của Tiết Đồng.
Một loại cảm giác không lành ập đến khi cô nhìn thấy ấn ký trên xương quai xanh của Tiết Đồng.
Đó là chữ Phạn “归”, nhưng cách diễn đạt tiếng Phạn khác với chữ Hán. Tiếng Phạn hiếm khi có ý nghĩa chính xác, “归” của nó thiên về nói “mây trên trời xanh, nước trong chai”, nơi mà mọi thứ trở lại trạng thái ban đầu.
*归: Quy trong “quay về“.
Nhất định tổ tiên Tuân gia không muốn huyết mạch đoạn tuyệt ở đời này, vì vậy những hành động bí mật và mờ ám như thế này chắc chắn che giấu ẩn tình.
Tiết Đồng ấn ngón tay vào xương quai xanh, đầu ngón tay che khuất phân nửa chữ Phạn, chỉ để lại phần đầu và phần cuối chữ đỏ như máu. Tuân Nhược Tố kêu đau một tiếng, khu vực tương ứng trên cơ thể cô có cảm giác như bị sắt nóng hàn vào, nỗi đau trong phút chốc khắc sâu vào tâm trí.
“...” Từ lúc Tuân Nhược Tố bước ra từ quan tài, cô nhận ra bản thân vẫn chưa nhắm mắt xuôi tay. Nếu đang ở trạng thái linh hồn thì trong quan tài phải xuất hiện thi thể tái nhợt thanh thản của cô, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, cô vẫn còn sống.
Hiện tại, xem ra nguyên nhân đến từ người con gái tên “Tiết Đồng” trước mặt.
“Đau không?” Tiết Đồng cười cười hỏi nàng: “Tôi vẫn luôn tự hỏi vì sao năm đó Tuân Giản sống chết không muốn nhập luân hồi, cô ta dùng hồn phách của mình luyện ấn ký để trói buộc thế hệ cuối cùng của Tuân gia và tôi với nhau. Tôi không phải con người, cho nên hiện tại cô cũng không tính là người, chính xác hơn mà nói, từ giờ cô là một nửa của tôi...Nhiệm vụ của tôi là đưa linh hồn nhập luân hồi, nên cô phải gánh một nửa khối lượng công việc đó. Nếu cô lơ là khiến tôi chịu khổ, cô cũng sẽ lãnh đủ đấy.”
Tuân Nhược Tố trừng mắt nhìn nàng: “Cô xóa ấn ký đi, tôi không muốn sống nữa.”
“Nếu tôi có thể xóa nó thì sao tôi còn phải trèo ra từ mộ người chết lúc ba giờ sáng chứ!” Tiết Đồng đưa tay móc lấy chiếc móc cài áo dưới cổ áo Tuân Nhược Tố, kéo cô lại gần: “Cô là người Tuân gia, theo lý thuyết chỉ có cô mới có thể xóa nó.”
Tuân Nhược Tố: “...”
Nếu biết rằng không có tay nghề cao sẽ sống dở chết dở như thế, thì lẽ ra năm đó cô nên ở nhà cũ, chăm chỉ nghiên cứu tất cả sách trong ba phòng sách.
Tâm Tuân Nhược Tố bất biến giữa dòng đời vạn biến, cô chỉ lặng lẽ ngồi trên nắp quan tài mặc kệ Tiết Đồng đang đe dọa hay trêu trọc, ánh mắt kiên định, mặc kệ đời.
“Cô và Tuân Giản thật sự không giống nhau.” Cảm thấy ầm ĩ đủ rồi nên Tiết Đồng thả tay Tuân Nhược Tố ra: “Cô ấy nói nhiều gấp đôi cô, ánh mắt cũng rất khác biệt, ánh mắt này của cô rất giống người ăn chay niệm phật đấy...” Tiết Đồng lắc đầu: “Em gái, em vẫn chưa trải qua thất tình lục dục, nên cho dù có nói đã buông xuôi cũng không phải buông xuôi thật sự.”
“...” Tiết Đồng không cần người bên cạnh đáp lại cũng có thể độc thoại trong nửa giờ, xét đến việc tổ tiên của mình là bằng hữu của cô ấy, đối phương hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói.
Tiết Đồng âm thầm so sánh Tuân Nhược Tố và Tuân Giản rồi đi đến kết luận người đời trước phương diện nào cũng không tốt, kẻ đời sau càng tệ hơn gấp mười nghìn lần. Sau cùng tống kết Tuân gia từ trên xuống dưới không có ai tốt đẹp.
Gió đêm công bằng như một người thứ ba, thổi vào cuộc gặp gỡ của hai “con người” không ưa nhau này... Bây giờ đã là giữa hè nên ngay cả vào ban đêm, nhiệt độ cũng không giảm đột ngột, hơi mát hơn ban ngày, chỉ chênh lệch khoảng bảy độ giữa ba mươi lăm và hai mươi tám. Tuy nhiên cơn gió đêm này đã làm cỏ trên mặt đất trở nên lạnh như sương.
“Tiết...tiểu thư.” Khi tương tác với người khác Tuân Nhược Tố luôn duy trì khoảng cách tuyệt đối. Hai chữ “Tiết Đồng” lơ lửng nơi đầu lưỡi cô một lúc, nhưng rốt cuộc không thể phát ra.
Họ chỉ mới gặp mặt nhau, chưa thân đến mức gọi nhau bằng tên.
Tuân Nhược Tố lại nói: “Chuyện liên quan đến ấn ký của cô và tôi có vẻ không thể giải quyết ngay được, tuy nhiên dường như có quỷ gõ cửa.”
Thực chất công việc trước đây của Tuân gia khá đơn giản, ngoài việc xem bói kiếm tiền, việc còn lại thì giống như hôm nay xua đuổi đám quỷ đòi nợ này, giúp những linh hồn có chấp niệm không quá sâu nặng trút bỏ mọi thứ. Thông thường những linh hồn này đều tương đối lương thiện, để đơn giản họ được gọi chung là quỷ nhưng thực ra họ chỉ là những linh hồn nhàn rỗi, trừ khi tụ tập thành nhóm nếu không cũng khó có khả năng gây hại đến trần thế.
Vượt lên trên những linh hồn kia chính là những con “quỷ” thật sự. Khi quỷ đến sẽ mang theo những cơn gió tà, chúng lưu lại cõi người vì những nguyên nhân khác nhau, thường thấy là do chết bất đắc kỳ tử, chết không nhắm mắt, nhưng không phải mọi con quỷ đều có ác ý, cũng có thể chúng chỉ muốn gặp lại người thân mình lần cuối, hoặc chúng tin rằng mình vẫn còn có thể được cứu, không muốn từ bỏ sự sống.
Sau đó đến ác quỷ và lệ quỷ, từ trước đến nay Tuân Nhược Tố chỉ gặp qua một lần, chúng mang theo những ngọn gió tà nồng nặc mùi máu tanh, nhưng con quỷ xuất hiện lúc này chỉ khiến cây cỏ kết sương, chứng tỏ còn chưa hóa ác quỷ.
“Tôi còn tưởng tiểu quỷ này quen biết cô.” Tiết Đồng vén tóc ra sau tai rồi mới nói tiếp: “Lúc tôi đến thì thấy nó đang lảng vảng trong rừng, tay còn cầm kèn Sona.”
Tên nhóc này là một thành viên trong đội đưa tang, trước đây lẫn vào đám quỷ đòi nợ, nhưng không bị thỏi vàng giấy dẫn đi, thậm chí chấp niệm của nó so với đảm quỷ đòi nợ khác càng sâu nặng hơn.
“Xuất hiện đi.” Tiết Đồng gác chân lên thành quan tài, không khí lạnh dần chìm xuống đất. Tuy nàng không phải con người, nhưng có thể cảm nhận được no, đói, nóng, lạnh giống con người, những ngọn gió tà do tên nhóc này tạo ra có uy lực không nhỏ, khiến mắt cá chân của nàng chuyển sang màu xanh vì lạnh.
Tiết Đồng mạnh dạn đặt chân lên đùi Tuân Nhược Tố rồi tự tin nói: “Tôi chịu lạnh thì cô cũng cảm nhận được đúng không, vì thế tôi khuyên cô sưởi sưởi giúp tôi để tránh lạnh gấp đôi.”
“...” Ấn ký chữ Phạn nghiệp chướng đáng nguyền rủa này, không bàn đến chuyện cần tổ tiên Tuân gia hi sinh, còn khiến hậu duệ cuối cùng thành một nửa của người khác, nếu Tiết Đồng bị đâm một nhát thì Tuân Nhược Tố cũng sẽ đổ máu theo, nhưng nếu người bị đâm là cô...không chết được thì sống để chịu đựng đau khổ.
Cô đang để trần đôi mắt cá chân bên dưới sườn xám, khi giẫm lên mặt đất có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương, gió tà xuyên qua da thịt len lỏi vào từng kẽ xương. Tuân Nhược tố ngoài việc phải chịu cảm giác lạnh của bản thân, còn phải chịu thêm xúc cảm của Tiết Đồng khiến hai chân trong tích tắc lạnh đến mất cảm giác.
Tuân Nhược Tố hạ tầm mắt, nhìn mắt cá chân của Tiết Đồng...Quả thật lời đồn Tuân gia bị mù là có thật, chỉ có điều lúc ban ngày không bị ảnh hưởng, nhưng đến tối chỉ có thể nhìn thấy những thứ không thuộc về nhân gian, ví dụ như Tiết Đồng, hay tên tiểu quỷ đang lấp ló đằng sau cây bách.
Tên tiểu quỷ này khoảng mười hai mười ba tuổi, gầy gò hốc hác chậm phát triển, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tuổi thực tế, vóc dáng cao tầm cây kèn Sona đang cầm trên tay.
Vẻ ngoài tên nhóc này không hề đáng sợ, đứa trẻ mặc áo sơ mi ngắn tay và chiếc quần đùi màu xanh nước biển, trên đầu đội chiếc mũ thủy thủ, tóc tai gọn gàng. Tên nhóc dùng dáng vẻ này thành công lẻn vào đoàn đưa tang, cũng không biết đánh cắp được cây kèn Sona từ khi nào.
Cây kèn Sona này rõ ràng là độ vật ở dương gian, dù gì cũng là nhạc cụ kiếm cơm nên có thể nhìn ra chủ nhân của cây kèn rất quý trọng nó, trục kèn được bôi dầu và không có dấu hiệu rạn nứt nào.
Tiểu quỷ ôm chặt cây đàn Sona rồi đi đến trước mặt Tuân Nhược Tố.
Trong số hai chị gái ngồi trên nắp quan tài, chỉ có Tiết Đồng là người gọi đứa trẻ ra. Tuy nhiên, đứa trẻ này có vẻ rất sợ chị gái mặc áo đỏ mặc dù Tiết Đồng đang tươi cười với nó còn Tuân Nhược Tố thì lạnh lùng và thờ ơ.
Tiểu quỷ lùi đến bên cạnh Tuân Nhược Tố rồi rụt rè nắm tà áo của cô.
“Đúng thật sẽ thu hút thứ dơ bẩn.” Tiết Đồng cọ cọ hai chân vào sườn xám của Tuân Nhược Tố: “Lạnh quá hà, nếu cố muốn sớm thoát khỏi tôi thì tốt nhất nên tìm cách xóa bỏ ấn ký đi, nếu không chúng ta sẽ bị ràng buộc với nhau mãi mãi, dù cô có cố ý tự đóng băng mình đến chết cũng vô dụng thôi.”
Tiết Đồng nói xong thì chỉ tay vào tiểu quỷ: “Ngươi dám đến gần ta bẻ đầu ngươi.”
“...” Tiểu quỷ sợ đến xanh mặt, quả thật có một tí can đảm nhưng giờ co ro rút về phía cái bóng của Tuân Nhược Tố.
Mới hôm qua Tuân Nhược Tố còn cực kỳ hưng phấn vì cuối cùng cũng có thể yên nghỉ trong quan tài. Nhưng giờ phút này nhìn hai cặp mắt một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm cô như đang đòi nợ khiến Tuân Nhược Tố vốn dĩ thích ứng lười biếng trong mọi hoàn cảnh cũng chịu không được, buộc phải dồn chút quyết tâm giải quyết hành động thất đức của tổ tiên mình.
- ---------
Lời tác giả:
Tiết Đồng: Tuân gia không có lấy một người tốt!
Tuân Nhược Tố: Vậy cô tránh xa tôi ra!