Đoan Ngọ

Chương 19




Tình bạn đầy trắc trở giữa Đoan Ngọ và Lý Nhất Nặc bắt đầu lung lay sau lần hai người cùng nói dối lẫn nhau. Lý Nhất Nặc cảm thấy bực bội vì một chuyện quan trọng như vậy mà Đoan Ngọ lại giấu kín, trong khi Đoan Ngọ dù đã đoán được Lý Nhất Nặc và Lâm Mẫn đang hẹn hò: Dựa vào những biểu hiện gần đây của Lý Nhất Nặc như không còn đi học cùng Đoan Ngọ, không còn nhớ đến Trà Mễ, thường biến mất vào cuối tuần, kết quả hiện ra quá rõ ràng. Đoán được là một chuyện, nhưng khi Đoan Ngọ hỏi, Lý Nhất Nặc lại phủ nhận. Trong tình cảnh Lý Nhất Nặc nổi trận lôi đình, Đoan Ngọ biết nếu không nhanh chóng leo lên vị trí đạo đức cao hơn để chiếm ưu thế trước thì gần như không còn cơ hội để phản công. Lý Nhất Nặc có miệng lưỡi sắc bén, vô cùng dễ dàng mà phá hủy cả một con phố, nếu nói không kiềm chế thì chắc chắn sẽ không còn ai sống sót.

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện trong sự bất hòa.

Ngày hôm sau, vào buổi trưa, Nhiếp Minh Kính đến Trường Trung học sSố 1 để đưa Đoan Ngọ đi ăn trưa. Sau khi ăn xong, cả hai anh em im lặng ngồi một lúc, Nhiếp Minh Kính nhẹ nhàng giải thích rằng sẽ không hạn chế Đoan Ngọ nếu như việc hẹn hò với Chu Hành không ảnh hưởng đến thành tích học tập.

Đoan Ngọ đỏ mặt gật đầu.

Nhiếp Minh Kính trông có vẻ không khỏe, Đoan Ngọ hỏi thì Nhiếp Minh Kính nói dối là đêm trước không ngủ ngon.

Sau khi Nhiếp Minh Kính rời đi, Đoan Ngọ nhìn lên bầu trời xanh thẳm và lặng lẽ nguyền rủa Lý Nhất Nặc vì đã mách lẻo. Đoan Ngọ vốn định dùng dây chuyền thiên nga pha lê của một thương hiệu nổi tiếng mà Lý Nhất Nặc luôn mong muốn để làm hòa với cô nàng vào dịp sinh nhật sắp tới, nhưng với tình hình hiện tại, cô sẽ không làm vậy.

Khi Nhiếp Minh Kính vừa về đến nhà họ Nhiếp thì ngã xuống, làm bà cụ Nhiếp đang chuẩn bị ra ngoài sợ hãi không ít. Kết quả là bệnh dạ dày lại tái phát. Bà cụ Nhiếp cho Nhiếp Minh Kính uống nước ấm, dì giúp việc chạy đi tìm hộp thuốc, sau khoảng một giờ, sắc mặt của Nhiếp Minh Kính mới có dấu hiệu hồi phục.

Bà cụ Nhiếp nắm lấy cánh tay của Nhiếp Minh Kính, trách móc: “Sáng nay khi cháu đi, bà đã thấy cháu không khỏe, cháu cứ nhất định đi đến trường của con bé mà không nói thật với bà.”

Nhiếp Minh Kính nằm xuống, tiếng thở dần đều lại.

“Bà đã nói với cháu bao nhiêu lần là đừng thức khuya, đừng làm việc quá sức. Đêm qua cháu còn nói chuyện video với Lý Vinh Hạo đến một giờ sáng, ngủ không đủ giấc, sáng ăn không bao nhiêu đã đi gặp Đoan Ngọ… Con bé sắp trưởng thành rồi, cháu còn lo lắng gì nữa?”

Nhiếp Minh Kính đứng dậy chầm chậm đi lên cầu thang, giọng bực bội: “Bà ơi, bà mau ra ngoài đi, cháu cần ngủ.”

Bà cụ Nhiếp phía sau có vẻ không vui: “Cháu thật là bướng bỉnh.”

Sau lần hẹn hò đầu tiên, những lần hẹn hò thứ hai, thứ ba… không còn xa. Đoan Ngọ luôn tự thuyết phục mình bằng lý thuyết hẹn hò trong tiểu thuyết, cố gắng kiên nhẫn hơn, và Nhiếp Minh Kính cũng dặn cô không nên quấy rầy Chu Hành quá nhiều. Nhưng thực tế, lần hẹn thứ hai đúng nghĩa phải mất đến mười bảy ngày sau lần đầu.

Chu Hành mời Đoan Ngọ về nhà ăn cơm trưa vào thứ bảy.

Đoan Ngọ cầm điện thoại, xúc động đến nỗi không nói nên lời, sau một lúc, cô rụt rè hỏi: “Mới hẹn hò đã gặp phụ huynh liệu có hơi không phù hợp không?”

Chu Hành dường như cười: “Phù hợp mà, em cứ đến đi.”

Tần Huy Nhân nghe thấy câu nói “gặp phụ huynh” của Đoan Ngọ cười đến ch ảy nước mắt. Ban đầu bà thích Đoan Ngọ chỉ vì Đoan Ngọ là con gái của Nhiếp Đông Viễn và chơi thân với Chu Mạt, không phải là cô gái tính toán. Giờ đây, nghe Đoan Ngọ lo lắng nghiêm túc qua điện thoại, bà đột nhiên nhận ra rằng nếu Chu Hành thực sự muốn hẹn hò với Đoan Ngọ thì bà cũng không ngại gì.

Chu Hành đặt điện thoại lên bàn, giọng không hài lòng: “Được rồi, Chu Mạt đang gọi mẹ ở dưới kìa, mẹ mau ra xem sao đi.”

Tần Huy Nhân vừa lau nước mắt vừa ra ngoài, tiếng cười gián đoạn: “Trời ơi, ông Chu ơi, em nói cho anh nghe… Chu Mạt, con thử hét thêm lần nữa xem… Trời ơi, cô bé nhà Đông Viễn… thật là hài hước… nếu một trong hai đứa Chu Hành hoặc Chu Mạt là con gái thì tốt biết mấy… Ông Chu, anh có nghe em nói không? Ông Chu!”

Tần Huy Nhân bước vào phòng ngủ chính ở tầng một, cánh cửa đóng sập lại, ngăn cách tiếng nói lưu luyến phía sau.

Chu Hành làm việc đến mười một giờ đêm, Chu Thành Xuyên theo lệnh của Tần Huy Nhân lên phòng làm việc để đuổi người. Dù Chu Hành giải thích công việc gấp gáp cũng không ăn thua, Chu Thành Xuyên cho anh hai phút lưu lại tài liệu, rồi cắt nguồn điện đúng giờ.

Trên đường trở lại phòng, Chu Hành nhìn thấy hai tin nhắn từ Đoan Ngọ gửi cách đây hai giờ:

“Anh Chu Hành, thứ bảy em tự đi tàu điện ngầm rồi chuyển sang xe buýt đến, anh không cần đến đón em.”

“Anh Chu Hành, em sẽ cố gắng làm bạn gái của anh! Em sẽ không làm anh thất vọng!”

Chu Hành suýt làm đổ trà mật ong bưởi, anh nhìn lại một lần nữa, môi mỉm cười. Nụ cười bắt đầu từ khóe miệng, rồi như cây thường xuân, leo dần lên đôi mắt.

Vì phải dùng máy tính lâu sau bữa ăn, Chu Hành quyết định tắm lại. Khi bước ra với mái tóc ướt sũng, anh nhớ lại tin nhắn trẻ con đó, kèm theo hình ảnh Đoan Ngọ sau buổi chiều khóc nức nở nói “chỗ đó nấu cháo nồi đất rất ngon”, nụ cười đã biến mất lại xuất hiện, không thể kiềm chế.

Đêm càng sâu, Đoan Ngọ với khuôn mặt nóng như lửa, cầm điện thoại đi đi lại lại trong phòng, lo sợ mất tín hiệu ở góc nào đó mà bỏ lỡ tin nhắn của Chu Hành. Khi cô kiệt sức ngã xuống giường, âm thanh “ding dong” vang lên, màn hình bật sáng với một tin nhắn ngắn gọn:

“Cố lên!”

Đoan Ngọ đấm ngực hồi lâu, không kiềm chế được cảm xúc, cô lăn vài vòng trên giường.

Nhận được cuộc gọi mời vào thứ tư, từ thứ tư đến thứ bảy ba ngày trở nên đặc biệt dài. Đoan Ngọ đếm từng giờ, cô nghĩ rằng thời gian đã trôi qua khá nhiều, nhưng nhìn lại lịch thì mới chỉ một ngày rưỡi.

Chiều thứ sáu, sau giờ tan học, Đoan Ngọ vui vẻ rời khỏi cổng trường. Dù trời u ám, nhìn những đám mây tích mưa xám xịt, cô vẫn vui mừng hơn cả những ngày trời quang mây tạnh. Trong tiết học cuối, cô đã nghĩ ra kế hoạch cho mười mấy giờ cuối cùng trước lần hẹn hò thứ hai: Đến nhà Lý Nhất Nặc ăn tối và tìm cách làm lành, nếu làm lành sẽ cùng xem bộ phim mạng “Thượng Ẩn” với Lý Nhất Nặc, nếu không thì về nhà tự xem, tắm bồn tắm và ngủ dưỡng nhan…

Tuy nhiên, lý tưởng luôn luôn phong phú hơn thực tế. Tâm trạng vui vẻ của Đoan Ngọ giảm sút khi Lý Nhất Nặc không đáp lại nụ cười của cô mà lướt qua cô, rồi lại giảm sút nữa khi tình cờ gặp Lục Song Khê và cãi vã với con bé.. Đến khi cơn mưa lớn đổ xuống giữa chừng, niềm vui của Đoan Ngọ chỉ còn lại một phần mười so với ban đầu. Nhưng ngay cả một phần mười nhỏ nhoi đó cũng biến mất hoàn toàn khi cô thấy chiếc xe hơi của nhà họ Nhiếp đậu trước cửa nhà mình.

Bà cụ Nhiếp ngồi trong xe, nhìn Đoan Ngọ ướt sũng qua cửa sổ xe màu xám đậm với vẻ mặt bình tĩnh. Bà cụ nghĩ rằng Đoan Ngọ sẽ giả vờ như không thấy bà mà mở cửa vào nhà, bởi đã gần năm tháng kể từ khi Đoan Ngọ không còn cách nào khác phải rời khỏi nhà họ Nhiếp, trong thời gian đó, ngoài Nhiếp Minh Kính, không ai trong nhà họ Nhiếp đến thăm cô. Nhưng Đoan Ngọ chủ động bước đến gõ cửa sổ xe, cửa sổ từ từ hạ xuống, cô nở một nụ cười ngoan ngoãn, dù mình đang ướt nhẹp.

Đoan Ngọ nói lớn trong tiếng mưa: “Bà ơi, mưa to thế này, sao bà lại đến?”

Bà cụ Nhiếp nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Không mang ô sao?”

Đoan Ngọ cười ngại ngùng: “Không có, lúc ra ngoài sáng nay không nghĩ là sẽ mưa. Bà đợi một lát, cháu mở cửa rồi chúng ta vào nhà nói chuyện…”

Bà cụ Nhiếp ra hiệu cho Đoan Ngọ lên xe nói chuyện, nhưng Đoan Ngọ từ chối vì không muốn làm ướt ghế da của xe. Thấy Đoan Ngọ đang run rẩy, bà cụ Nhiếp tóm tắt rằng mục đích chính của chuyến đi là thông báo cho Đoan Ngọ rằng tuần sau, người giúp việc trong nhà sẽ đến giúp cô thu dọn đồ đạc để chuyển về. Đoan Ngọ chưa kịp phản ứng, cửa sổ xe đã lặng lẽ nâng lên, bánh xe bắn nước mưa vào đầu gối cô khi xe lăn bánh rời đi.

Đoan Ngọ ngẩn ngơ nhìn chiếc xe đen biến mất trong màn mưa, rồi tiếp tục đứng dưới mưa một lúc. Cô cúi đầu, quay lưng đóng cổng sân. Dù đã là tháng mười một, mặc dù mặc bộ quần áo ướt nhưng Đoan Ngọ không cảm thấy lạnh, mà ngược lại, cô thấy nóng, một cơn nóng từ lòng bàn chân bốc lên, khiến não cô như muốn sôi lên.

Trưa thứ Bảy, Chu Hành nhăn mặt nghe âm thanh chói tai từ điện thoại khi mở cửa bước vào sân nhà Đoan Ngọ. Đây là lần đầu tiên Chu Hành bước vào sân nhỏ bên cạnh dòng sông này. Ban đầu anh nghĩ rằng sân sẽ khá lộn xộn, vì bên trong chỉ có một học sinh lớp mười hai bận rộn là Đoan Ngọ và một Nhiếp Minh Kính thỉnh thoảng mới về nhà, nhưng thực tế, sân được dọn dẹp rất sạch sẽ và gọn gàng. Thậm chí, ở góc tường phía đông còn có một vườn hoa nhỏ tươi tốt dù đã vào cuối thu.

Một tiếng huýt sáo vang vọng từ ngoài cửa sổ. Chu Hành dừng lại, theo lời nhắc của Nhiếp Minh Kính trước đó, lấy chìa khóa từ chậu cây mọng nước dưới chân và mở cửa một cách thành thạo. Khi bước vào phòng khách, âm thanh chói tai dừng lại, tiếng huýt sáo cũng dừng, tiếng khóc thút thít yếu ớt của Đoan Ngọ dần trở nên rõ ràng.

“Đoan Ngọ.”

Chu Hành gõ cửa phòng ngủ của Đoan Ngọ, nhưng không nhận được phản hồi, anh mạnh dạn đẩy cửa vào.

Cùng lúc đó, một mảnh ngói trên mái nhà không chịu nổi gió mưa sau nhiều năm bị vỡ, nước mưa cũ và mới từ rãnh ngói tràn xuống, rơi “roạt roạt” trên mái hiên, rồi “tí tách” rơi xuống đất.

Ngược sáng, Chu Hành thấy Đoan Ngọ nằm ngang trên giường, không rõ là ngủ hay thức, đôi mắt nhắm nghiền và khóc thút thít. Cơ thể cô đầy mồ hôi, má đỏ ửng bất thường. Có lẽ vì đêm qua trời nóng, mặc dù nhiệt độ đã giảm mạnh vào đầu tháng mười một, cô chỉ mặc một chiếc áo lót nhỏ và quần ngắn bằng vải cotton đến đùi, chiếc áo lót trắng hoa nhỏ bị cuốn lên đến dưới ngực, để lộ bụng trắng ngần.

Ánh mắt Chu Hành lướt qua ngực phẳng của Đoan Ngọ, rồi dừng lại ở phần cổ trở lên của cô. Anh cúi xuống chạm vào cổ cô, cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi.

“Đoan Ngọ, em có nghe anh nói không?”

Vai của Đoan Ngọ hơi run, tiếng khóc dừng lại. Một lúc sau, cô nhẹ nhàng đáp “ừ”.

Chu Hành cúi xuống định bế Đoan Ngọ lên, nhưng tiếng khóc vừa dừng lại đột nhiên chuyển thành tiếng khóc yếu ớt, yếu ớt như tiếng mèo con chưa đầy tháng kêu dưới mái hiên, nhỏ bé, sợ hãi phải đối mặt với tương lai và sợ bị người khác nghe thấy và đuổi đi.

Chu Hành đưa tay vuốt trán đẫm mồ hôi của Đoan Ngọ, nhẹ giọng gọi: “Đoan Ngọ.”

Đoan Ngọ ngừng khóc, từ từ mở đôi mắt sưng húp, vẫn là một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng như đã tỉnh.

Chu Hành dừng lại một lúc, không màng đến sự giãy giụa yếu ớt của Đoan Ngọ, anh dùng chăn quấn cô lại, bế cô ra ngoài và bước nhanh về phía chiếc SUV màu đen đậu trước cổng sân.

Trên đường lái xe, Chu Hành dùng tai nghe Bluetooth gọi cho bác sĩ phẫu thuật trẻ nhất của bệnh viện thành phố, thông báo rằng mình sẽ đến trong vòng ba mươi phút, rồi nhìn Đoan Ngọ. Cô vẫn giãy giụa, chăn bị trượt xuống, chiếc áo lót nhỏ để lộ ngực phẳng. Chu Hành đạp phanh, nhanh chóng cởi áo len đen bên ngoài của mình và mặc vào cho Đoan Ngọ rồi tiếp tục lái xe.