Chỉ bằng cuốn nhật ký tàn khuyết này, Vệ Tuân với cương vị là “tay viết lách già đời” vui vẻ mặc não đi chơi xa. Thuật đuổi xác truyền nam không truyền nữ, vì nguyên nhân nào đó mà thôn trưởng thôn Thiết Bích lại truyền nó cho con gái độc nhất Bình Bình làm dấy lên mâu thuẫn trong thôn và sự bất mãn của dân làng. Việc Bình Bình trở thành thôn trưởng, đề ra quyết sách với nghĩa trang Tiểu Long càng khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Vào một đêm không trăng không sao, đất trời mù mịt, dân làng g!ết chết Bình Bình nhưng Bình Bình đã sớm có chuẩn bị, cô ta còn tàn nhẫn hơn, không chỉ giết sạch dân làng mà còn gieo rắc nguyền rủa khiến thân xác của dân làng không thể rời khỏi nghĩa trang Tiểu Long.
Đúng, Vệ Tuân nghi ngờ đám xác thối kia chính là người dân của thôn Thiết Bích.
Có lẽ Bình Bình đã dự cảm được, trăm năm nữa sẽ có một lữ đoàn mang các binh sĩ tiền bối trở về quê nhà, những xác chết đó sẽ tranh thủ đuổi theo. Nhưng có đuổi kịp cũng vô ích, bởi vì lời nguyền trên cây hoa ớt dại sẽ cầm tù bọn họ trong núi Ô Loa cả đời, hồn phách không thể an giấc ngàn thu.
“Cô gái này cũng đáo để thật.”
Vệ Tuân tấm tắc thở dài: “Nhưng mà nuôi con pet dữ quá chừng.”
Nếu không phải do Cáo Bay xác sống quá hung tợn thì đâu cần đánh hoài đánh mãi, đánh đến mức “tàn sát” luôn cây hoa ớt dại khiến đám xác sống đi qua trót lọt. Vòng đi vòng lại, Bình Bình vẫn phải đội cái nồi này. Hơn nữa, bụi hoa ớt đó cũng sắp chết héo, đêm nay gió giật mây vần, sấm vang rợp trời e sẽ lìa đời sớm thôi. Cơ hội đào thoát trăm năm có một, đám xác sống kia không thể bị bụi hoa ớt chắn đường.
Vệ Tuân chẳng chút áp lực mà vứt nồi, nhét cuốn nhật ký và đôi giày thêu vào túi quần, vác cờ hướng dẫn lên vai đuổi theo lữ đoàn. Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ, Vệ Tuân đã rời khỏi đội ngũ mười ba phút.
May là cơ thể cậu dị hoá, có thể bay nhảy linh hoạt giữa núi như linh dương. Nếu không e chẳng thể trở về đoàn trong hai phút nữa.
“Đám xác chạy cũng nhanh ghê nhở?”
Vệ Tuân loáng thoáng thấy bóng dáng đám xác khi sắp đuổi kịp lữ đoàn. Từ lúc ra khỏi nghĩa trang Tiểu Long đến giờ, đàn thi thể vẫn bám chặt phía sau đoàn du lịch. Phong ấn của hoa ớt dại đã bị phá, xác sống càng không bị vướng tay vướng chân. Cách đoàn càng gần, Vệ Tuân nghe có tiếng mũi tên xoẹt qua giữa đêm mưa và tiếng chiêng cồng hơi hỗn loạn. Rõ ràng đội dẫn xác đã giáp lá cà với đám xác rồi!
* *
“Cố cầm cự thêm lát nữa, chúng ta sắp đến sạn đạo Hung Cốt rồi!”
Miêu Phương Phỉ hô lớn, khó nén căng thẳng nôn nóng: “Chỉ cần vượt qua sạn đạo Hung Cốt là xong nhiệm vụ!”
Trên tay cô đang cầm một chiếc chiêng nhỏ màu vàng sẫm to bằng lòng bàn tay, thoạt nhìn đã vài năm tuổi nhưng vẫn còn trơn bóng sáng loáng, lúc gõ vào âm thanh lanh lảnh vang dội.
Không giống như chiêng đồng chất lượng kém mà khách sạn cung cấp, một lần chỉ điều khiển được một con cương thi. Chiêng đồng trong tay Miêu Phương Phỉ hễ gõ một cái là có thể chỉ huy cả đội cương thi!
Đây là phần thưởng mà Miêu Phương Phỉ nhận được khi cô quỳ xuống đầu tiên, dẫn dắt lữ đoàn dập tắt oán niệm của tiền bối.
[Tên: Chiêng đồng âm Mã Miêu Nhị]
[Phẩm chất: Đặc biệt]
[Tác dụng: Có thể điều khiển cương thi dưới đỉnh cấp, nhiều nhất hai con.]
[Ghi chú: Số lần sử dụng 3/10]
Chiêng đồng âm chỉ được sử dụng mười lần, đến bây giờ Miêu Phương Phỉ đã đánh ba lần rồi. Nhờ có chiêng đồng âm Mã Miêu Nhị, đám Triệu Hoành Đồ mới có thể rảnh tay đối phó với đàn xác thối bám chặt phía sau.
Bính Cửu rời khỏi đội ngũ chưa tới mười phút thì đàn xác đuổi đến. Mấy chục con thây ma rất khó đối phó, nhất là đang ở trên sạn đạo chật hẹp chênh vênh. Lữ đoàn không thể kéo dài thời gian ở chỗ này. Bây giờ đã là 11 giờ rưỡi khuya, họ phải tranh thủ dẫn xác qua sạn đạo Hung Cốt!
Trước khi xuất phát, du khách cho Triệu Hoành Đồ và Hầu Phi Hổ hơn phân nửa chu sa còn lại, cương thi thì để Miêu Phương Phỉ tạm thời gánh.
Thiếu niên bọc hậu cắn chặt răng, biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Mũi tên đều được tẩm chu sa hoặc dán bùa chú, mỗi lần bắn vào đàn xác sống có thể làm chậm tốc độ của chúng. Đường núi hẹp, một mình Triệu Hoành Đồ chặn đàn xác đông đúc không cho chúng nhích lên tí ti!
Khi Triệu Hoành Đồ đổi mũi tên, Hầu Phi Hổ đã nhào lên trước. Trong tay anh ta là một tụ tiễn được cải tạo, tốc độ bắn nhanh hơn cung tiễn. Tụ tiễn sáng bạc và bén nhọn dường như được làm bằng vật liệu đặc biệt, xác thối bị tụ tiễn đâm thủng nứt toạc, không thể bật dậy!
Chính vì có hai người họ cản sau mà những người khác có thể lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất. Nhưng lúc đi đến sạn đạo Hung Cốt, đột nhiên nảy sinh dị biến, đàn xác sống bỗng dưng bắt đầu điên tiết.
Khi con xác thối đầu tiên leo lên vách đá dựng đứng, tứ chi nó như một con nhện khổng lồ tái nhợt thối rữa. Từ chỗ vách đá, nó lướt qua Triệu Hoành Đồ và Hầu Phi Hổ mà lao về phía lữ đoàn, mọi thứ đã vượt quá tầm kiểm soát!
Dù tài bắn cung của Triệu Hoành Đồ giỏi đến đâu cũng chỉ bắn được ba mũi một lần, tụ tiễn của Hầu Phi Hổ cũng có hạn, không thể vừa lo đường núi vừa đề phòng vách núi. Nếu tiếp tục ở lại đây, bọn họ sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm bị xác sống cô lập!
Thấy tình thế không ổn, hai người liếc nhau, vội vàng yểm hộ nhau lui về. Nhưng đuổi kịp đoàn du lịch rồi mới biết tình huống phía trước càng tồi tệ hơn.
Những cái xác thối leo qua vách núi một cách trót lọt, chúng lao vào đám đông và chia nhỏ người trong lữ đoàn. Tất cả vừa chiến đấu vừa bảo vệ thi thể sau lưng. Nhất thời tiếng kêu la và tiếng cồng chiêng hòa làm một, cực kỳ hỗn loạn!
Đến nước này không ai nhẹ tay nữa, con rắn hoa Ban Ban của Miêu Phương Phỉ đã biến thành con trăn khổng lồ, đuôi quét ngang qua có thể vứt ba, bốn cái xác xuống vách núi, thậm chí còn bảo vệ được Thạch Đào.
Vương Bành Phái trông thì hoảng loạn lúng túng, nhưng thân hình tròn trịa của gã lại nhanh nhẹn đến bất ngờ. Gã nhảy lên nhảy xuống trên sạn đạo, không bị cái xác nào cào trúng, còn tiện tay đỡ Lâm Hi suýt ngã khỏi đường núi.
Môi Lâm Hi cắn rướm máu, ánh mắt lại tàn nhẫn lạ kỳ, sờ túi lấy ra mấy lưỡi phi đao không do dự phóng vào lũ thây ma. Mấy lưỡi phi đao gã phóng cứ như không bao giờ hết, chứng tỏ Lâm Hi cũng có danh hiệu đặc biệt.
Chẳng qua trong lúc chiến đấu gã hay lo lắng dáo dác nhìn phía sau, lơ đễnh nên mới suýt bị xác sống tấn công.
Hầu Phi Hổ biết Lâm Hi đang đợi ai, anh ta đứng tựa lưng chiến đấu chống lại xác thối đánh úp hai bên với Triệu Hoành Đồ. Triệu Hoành Đồ bắn tên bách phát bách trúng, Hầu Phi Hổ cất tụ tiễn rồi móc ra một khẩu súng!
“Pằng!”
Tiếng súng vang vọng cả núi rừng mênh mông, vỏ đạn rơi xuống giòn tan. Ánh mắt Hầu Phi Hổ bình tĩnh nhưng lòng thì lo lắng, số đạn còn lại thật sự không nhiều.
Khi nào Bính Cửu mới trở về đây?
Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mong chờ sự trở về của hướng dẫn viên đến vậy. Không chỉ anh ta, mà tất cả mọi người trong lữ đoàn đều như thế. Bây giờ họ đang chiến đấu riêng lẻ như một mớ hỗn độn, thiếu người dẫn dắt.