“Cơ thể dị hoá”
…
“Hửm?”
Vệ Tuân nhướng mày, cậu đến đây là để tận hưởng cảm giác mạo hiểm của chuyến lữ hành chứ đâu phải công cụ hướng dẫn hình người? Vậy nên ý thức tham gia của cậu rất tích cực!
Ban nãy Vệ Tuân đang so sánh lời của Vương Mập với kiến thức bản thân trong thực tế.
Từng nghe ‘trộm mộ chia Nam Bắc, nhưng ‘Dẫn xác xem đồ vật’ thì chưa nghe bao giờ. Đúng là có người tên Lý Áp Tử ở Lạc Dương, nhưng không biết ai tên Mã Thập Nhất ra nước ngoài du học.
Tựa như chuyến du lịch lần này, Vệ Tuân không hề biết núi Ô Loa hay nghĩa trang Tiểu Long là cái chi, nhưng La Vinh Quang dẫn binh thề chết thủ ở cửa Đại Cô là sự kiện có thật trong lịch sử, hắn xuất thân từ huyện Càn Thành (Cát Thủ) Hồ Nam cũng là thật.
Thắng cảnh du lịch là do khách sạn căn cứ vào lịch sử mà bịa ra, hay nó thật sự là một phần lịch sử bị che giấu?
Vệ Tuân rất hứng thú với các chủ đề về phong tục tập quán dân gian. Sau bao năm theo đuổi k!ch thích, Vệ Tuân đã ở cái tầm mà những cảnh máu me và “jumpcare”* trong phim kinh dị nước ngoài chẳng còn đủ “đô” với cậu nữa.
*Jump scare là một kỹ thuật thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet, nhằm hù dọa khán giả bằng cách làm cho họ ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột trong hình ảnh hoặc sự kiện, thường xảy ra đồng thời với một âm thanh đáng sợ, chủ yếu là tiếng la hét lớn.
Những năm gần đây, phong tục tập quán truyền thuyết dân gian càng tìm hiểu càng thấy ớn lạnh khiến Vệ Tuân cực kỳ hứng thú.
Cậu mê mẩn đến mức viết luôn tiểu thuyết kinh dị dân gian, hưởng thụ cảm giác độc giả bị cậu hù đến khóc thét. Cuối cùng còn chơi trò ác độc đào hố xong bỏ, sau đó thưởng thức cơn tức giận hoặc năn nỉ từ độc giả. Viết bộ nào drop bộ đó, nhưng biết sao được, Vệ Tuân viết hay nên cậu khá nổi tiếng trong giới tiểu thuyết kinh dị.
Có điều dù trí tưởng tượng phong phú đến đâu, những cuốn tiểu thuyết kinh dị cậu viết cũng không khiến cậu thấy thú vị bằng những trải nghiệm thực tế của Bành Phái.
Làm du khách thích ghê nhở! Vệ Tuân tấm tắc.
Nghĩ đến việc lát nữa bọn họ sẽ tự tay xử lý xác chết rồi chơi trò dẫn xác, Vệ Tuân ước gì có thể đá bay du khách rồi thế mình vào chỗ đó
“Sau… sau đó hả? Ha ha ha, Mập Mạp tôi đây đúng là múa rìu qua mắt thợ trước mặt anh Cửu rồi. Anh Cửu đang thử tôi à?”
Gã Mập vốn đang ra vẻ thần bí để bóc phét, bị Bính Cửu hỏi ngang làm hắn sợ tái cả mặt, cười gượng gạo y như bị cô chủ nhiệm bắt quả tang chơi điện thoại trong lớp. Hắn không dám lằng nhằng mà vội vã kể hết:
“Sau đó hai phái bèn tách ra. Mã Thập Nhất đổi thành họ Lâm, lấy tên ‘Đông’ trong phương Đông, tự xưng Đông phái Dẫn xác do Lâm Thập Nhất thành thủ lĩnh. Sau thời dân quốc thì chuyển đến sống ở Hồng Kông. Bọn họ không được gia tộc thừa nhận nên để phân biệt, người ngoài gọi gia tộc đó là Tây phái Dẫn xác, Tây trong ‘Tương Tây’ không phải ‘phương Tây’. Thủ lĩnh của Tây phái Dẫn xác năm đó là anh trai ruột của Lâm Thập Nhất, Mã Lão Tư.”
“Trong Đông phái, mỗi đội có hai người dẫn xác, một người bưng nước bùa gọi là “đoan thuỷ”, một người ôm bùa gọi là “phủng phù”. Bát nước không được đổ, lá bùa cũng phải còn nguyên vẹn. Đông phái Dẫn xác thường không lựa khách, bất kỳ người Hoa nào muốn lá rụng về cội thì họ đều dẫn.”
“Tây phái Dẫn xác thường dùng chiêng nhỏ và Nhiếp Hồn Linh, hay còn gọi là phù Thần Châu để dẫn xác. Công đoạn xử lý xác chết phức tạp nên lúc dẫn sẽ nhẹ nhàng hơn, không cần đến hai người, một người dẫn cũng được. Có điều bọn họ cần tuân thủ một quy tắc truyền thống là “ba dẫn, ba không dẫn”.”
“Ba dẫn là thi thể chết do chặt đầu, chịu hình phạt treo cổ và chết đứng trong lồng giam. Những người này đều bị ép chết, không cam lòng chết, chết rồi vẫn khao khát được quay về cố hương. Nói cách khác, linh hồn của họ vẫn còn lẩn quẩn trong thân xác.”
“Ba không dẫn là chết do bệnh tật, nhảy sông treo cổ và do sét đánh lửa thiêu. Bởi vì hồn phách người bệnh đã bị Hắc Bạch Vô Thường câu đi rồi, người nhảy sông treo cổ sẽ có tiểu quỷ kéo đi làm kẻ chết thay, đang lúc “chuyển giao” thì không thể tách hồn. Còn người sét đánh thường gánh nghiệp chướng nặng nề, lửa thiêu chết không toàn thây, cũng không thể dẫn.”
“Mã Lão Tư là người dẫn xác đứng đầu Tây phái năm đó.”
Miêu Phương Phỉ rất thông minh, móc nối với truyền thuyết của nghĩa trang Tiểu Long: “Lúc bọn họ đưa liệt sĩ về quê, từng nán lại nghĩa trang Tiểu Long.”
“Đúng vậy, trí nhớ của đội trưởng Miêu quả nhiên số dách.”
Gã Mập hớn hở giơ ngón tay cái: “Nên tôi cho rằng, chúng ta sẽ làm theo cách của Tây phái.”
Hắn ta chỉ đống đồ mà Miêu Phương Phỉ đổ trên bàn: “Chu Sa, phù Thần Châu, ruy băng năm màu đều là dụng cụ bào chế xác chết. Đội trưởng Miêu chắc đọc sổ tay kia rồi phải không?”
“Ừm.”
Miêu Phương Phỉ nghiêm túc gật đầu. Cô đọc nhanh như gió hết cuốn sổ “Kỹ nghệ lâu đời: Bào chế xác chết” kia.
“Những thứ cần dùng để bào chế xác chết đều có hết trong túi batik.”
Giọng Miêu Phương Phỉ lành lạnh, mặt cũng đăm chiêu.
“Mấy thứ này dồi dào dương khí, không có oán niệm âm tà.”
Hứa Thần gật đầu, dáng vẻ đẹp trai trí thức nhưng sâu trong con ngươi là ánh sáng xanh mờ mờ hơi giống sói.
[Cảm nhận oán niệm (Danh hiệu màu xanh lá): Mắt bạn nhiễm phải chứng bệnh nào đó, có thể nhìn thấy luồng khói xám kỳ lạ! Phải cẩn thận nha, biết càng nhiều thì chết càng nhanh nha!]
“E rằng trong quá trình bào chế sẽ gặp biến cố.”
Bọn họ đều là những du khách lão làng, từ lâu đã không ôm bất kỳ mong đợi gì với “lòng hảo tâm” của khách sạn. Như loại lữ hành trải nghiệm “Kỹ nghệ lâu đời” cấp nguy hiểm này, nếu đã đầy đủ nguyên vật liệu thì tức là nguy hiểm sẽ nằm trong “quá trình trải nghiệm”.
Có thể là xác chết vùng dậy, có thể là mối nguy hiểm khác, hoặc cũng có thể là…
“Uầy, thế thì không được rồi, phải chọn cái xác nào đây?”
Gã Mập khó xử lắc đầu, khiến tâm trạng các du khách khác cũng nặng nề theo.
Chứ còn sao nữa! Trong nhà chính trưng mười cái quan tài, ngoài sân thì mấy chục cái xác chết. Bọn họ nên dẫn cái nào mới đúng hả?
Tuy xác chết trong quan tài giống đối tượng “luyện tay” của bọn họ hơn, nhưng chọn mục tiêu chính xác trong mấy chục cỗ thi thể cũng là thủ đoạn mà khách sạn hay dùng. Những du khách lão luyện không bao giờ đưa ra quyết định bồng bột. Chuyện liên quan đến sống chết thì mấy ai ngu mà cược tính mạng mình vào những giả thuyết “có lẽ” hay “hình như” chứ?
Vệ Tuân hào hứng bàng quan đứng coi nhóm du khách nghiêm túc thảo luận, không mở miệng quấy rầy nữa. Nếu bọn họ biết 3 giờ sáng Vệ Tuân bị khách sạn nắm đầu dậy, mò mẫm trong đêm đến nhà chính để lấy túi batik trên quan tài thì có lẽ phạm vi lựa chọn sẽ thu nhỏ hơn chút.
Chẳng qua hướng dẫn viên không thể nói cho du khách tin tức này.