Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 62: Tâm ý tương thông (cao H)




Thường Yến Hành vội vàng xé bỏ sườn xám và quần áo lót của cô, cũng không chờ kịp để cởi bỏ quần áo của chính mình, chỉ cởi khóa quần và nới lỏng cúc quần móc ra phân thân đã sưng to vô cùng, vội vã mà xông vào nguyên cả cây.

Tuy là Phùng Chi đã chảy xuân thủy rối tinh rối mù nhưng hắn đã cấm dục mấy ngày lại nóng nảy, mức độ hung ác khó có thể tưởng tượng, một cảm giác bị hung hăng đâm vào khiến cô hét lên cao vút, hai mắt đẫm lệ mông lung xin tha: “Nhị gia, chậm một chút, căng nứt…”

Thường Yến Hành bị cô siết chặt như bánh quai chèo, da đầu tê dại, bên dưới như đang ngâm nước nóng, tuy là nóng đến cả người đều đau, lại càng sảng khoái.

Hắn cong eo xuống bắt lấy bầu ngực non mềm căng tròn của cô, thiếu nữ mười tám thanh xuân mơn mởn, lại thừa nhận hắn xoa bóp mát xa, thật là ngày ngày đều đang thay đổi, bây giờ một tay khó có thể cầm nắm rồi, lại kích thích tình dục của đàn ông nhất.

Hắn liếm lông mi còn đang dính nước mắt của cô, hơi có vị mặn chát lại có chút ngòn ngọt, hôn lên gò má phấn phấn hồng hồng của cô, thủ thỉ bảo cô vươn đầu lưỡi ra hắn hút mút lại đẩy nước bọt của hắn sang cho cô.

“Bảo bảo, bảo bảo, tôi thích nhất bảo bảo A Chi.” Hắn cũng không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, lúc tình nùng cũng không cần thầy dạy cũng hiểu.

Phùng Chi bị hắn hôn đến mức yêu kiều rên rỉ, nghe hắn từng tiếng bảo bảo mà gọi, hắn nói thích nhất cô, hắn nói chỉ cưới cô, hắn nói, hắn nói muốn cùng cô sinh nhi dục nữ…

Quá nhiều lời âu yếm, cô giống rơi vào vại đường, quả thực ngọt đến ngấy.

Cô muốn khắc vào trong đầu mỗi lời âu yếm của Thường Nhị gia nói, cả đời cũng không quên.

Giơ tay ôm cổ hắn, da cô vốn đã trắng, lúc này lại càng thêm mềm mại, hương mai thoang thoảng, giống như một đóa hoa mai mới nở mặc cho người hái hoa tùy ý thưởng thức.

Cô mở chân ra rất lớn, hai mũi chân móc lấy hai bên khung giường bằng gỗ lim, kéo căng hai cánh hoa ở giữa hai chân đến cực điểm, để lộ ra một đoạn phân thân của hắn ở bên ngoài động hoa và hoa châu đỏ tươi, cô gặm cắn cái cằm mê người của Thường Nhị gia: “Yến Hành, A Chi là của anh.” Cô có chút thẹn thùng bày tỏ tình yêu: “A Chi cho anh!”

Gương mặt cô ửng hồng, cắn môi thẹn thùng lại đầy nóng bỏng, dáng vẻ như này khiến Thường Nhị gia không nhẫn nhịn được, thẳng lưng, thở dốc ồ ồ bắt đầu dùng hết sức ra vào, từ thong thả đến thô lỗ, hắn liếc mắt nhìn thấy chính mình gân xanh hằn lên trên cứng rắn thô to của hắn đẩy ra hai cánh hoa của cô đẩy vào đến tận cùng, âm mao thô ráp đụng phải tảng lớn da thịt bụng dưới của cô, lại rút ra, da thịt tuyết trắng bị vuốt ve mà nổi lên áng hồng, mà hai cánh hoa đã trở nên trong suốt hồng thấu, hoa châu bị kích thích mà sưng to đỏ bừng như máu, xuân thủy bị hắn đưa đẩy bắn ra bốn phía tưới ướt sáng loáng lại càng thêm dụ hoặc.

Phùng Chi dâm kêu khiến động tác mạnh mẽ có lực hắn trở nên nát vụn, vừa kiều mị lại tê dại, âm thanh lay động kẽo kẹt kẽo kẹt của giường không thắng nổi tiếng da thịt va chạm hỗn loạn phách phách bạch bạch.

Thịnh yến như vậy thiên hạ đệ nhất vô nhị, khiến ánh mắt Thường Nhị gia trở nên sâu thẳm mà đỏ rực, hắn một tay nâng vòng eo cô lên chuyển đến phần mông, một tay siết cánh hoa dùng sức niết xoa, dùng sức đóng cọc va chạm. Hắn đâm cô quá tàn nhẫn, hắn có thể cảm giác được phân thân của hắn bị miệng tử cung cô mút siêuts chặt không bỏ, hắn bắt đầu đâm thẳng vào cổ tử cung cô một cách tàn nhẫn, mà tiểu dâm đãng này lại không biết sống chết còn thẳng lưng vặn mông nghêng đón hắn, muốn hắn làm chết cô.

“Điếm nhỏ, thật muốn hút chết tôi sao.” Hắn vui sướng tràn trề mà sảng khoái, lời nói tục tĩu cũng thốt ra theo bản năng, tâm trí hắn chỉ toàn tâm toàn lực chơi cô, cảm quan của hắn bị kích thích thuần túy nhất, như hai dã thú giao cấu chỉ vì động dục, hắn thích tình yêu và tình dục dung hợp như thế, cô bị đâm đến mức hai bầu ngực sữa lắc lư đến hoa mắt hắn, đành phải tự mình duỗi tay nâng khối cầu đầy màu mỡ.

Bởi vì thật lâu không làm, va chạm không có kỹ xảo như vậy cũng khiến cả hai thất thần chí rất nhanh.

Phùng Chi bắt đầu khóc thút thít thét chói tai, cả người run rẩy như gió thu thổi qua tán lá, run run rẩy rẩy không được, Thường Nhị gia có thể cảm giác được cổ tử cung cô đang liều mạng co chặt, cô siết hắn lại càng thô to thêm, vừa thống khổ vừa sảng khoái, xương cụt đã trở nên tê dại, hắn biết trận hoan ái này sắp kết thúc, siết chặt eo cô cố định vững chắc, vòng eo ra sức kích thích mạnh mẽ, phút chốc sống lưng hắn căng cứng, hạt giống hắn tích góp bao lâu bắn ra như thác nước đổ xuống, rót đầy vào tổ hoa ấm áp của cô.

Thường Nhị gia hoảng hốt không nhớ rõ bây giờ có phải kỳ an toàn của cô hay không, nghĩ lại cũng thấy không cần thiết, có thai vừa lúc cưới gả, cũng là chuyện song hỷ.