Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 43: Tìm A Chi




Chu Hi Thánh đứng dưới bóng của cây ngô đồng Anh quốc cách Thường phủ mấy bước chân.

Xe chở phân lọc cọc xuất hiện từ phía cuối con đường tiến lại gần, người lái xe ló đầu và tay ra, lắc lắc chiếc lục lạc trong tay, lớn tiếng hô to: “Thu phân…! Quá giờ không chờ!”

Cánh cổng khắc hoa sơn đen của Thường phủ chầm chậm mở ra, một lát sau tốp năm tốp ba nhóm người giúp việc buồn ngủ uể oải bê bồn cầu bước tới, trong không khí dần dần bốc lên mùi khai khai của nước đái và mùi phân.

Chu Hi Thánh ngăn một bà vú lại hỏi: “Mấy ngày nay Phùng Chi không tới trường học, cô ấy thế nào rồi?” Bà vú kia ngẩn người, đánh giá anh ta trên dưới, trong miệng ngập ngừng: “A Chi …. Cậu hỏi A Chi? Cậu là ai?”

Chu Hi Thánh nghẹn lời nhưng vẫn nói: “Cháu có quyển sách ở chỗ cô ấy, phải trả cho thư viện.” Bà vú đó có chút mơ hồ: “Thư viện là gì?”

“Chính là nơi mượn sách rồi trả sách.” Anh nhẫn nại giải thích: “Phùng Chi không đi học ạ?”

Bà vú kia “Ai” một tiếng, cũng không nói ra lí do gì, thấy được xe chở phân đi qua vội vàng chạy ra đổ bồn cầu, anh ta thấy có bà vú khác vấn tóc một bên tai, vừa rồi vẫn luôn đứng bên cạnh nghiêng người lắng nghe.

Anh ta đơn giản hỏi bà ấy: “Phùng Chi đâu ạ?” Bà ấy lại cũng xua tay, không trả lời rồi bước đi.

Dục Trinh ngồi ô tô ra khỏi phủ thấy Chu Hi Thánh đứng ở ven đường, cô vui mừng khôn xiết hạ cửa sổ vẫy tay với anh ta.

Chu Hi Thánh chầm chậm bước đến trước mặt cô, đôi mắt khẽ quét vào bên trong, nhàn nhạt hỏi: “Phùng Chi đâu?”

Dục Trinh ngẩn người, hỏi ngược lại: “Anh tìm cô ấy làm gì?”

Chu Hi Thánh lấy bình sứ ra: “Tôi trả cô ấy cái này.”