Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 26: Nhị Gia Diễn Trò (Cao H)




Phùng Chi nắm lấy tay hắn: “Em hát cho ngài nghe nhé!”

Thường Yến Hành ra điều suy tư nhìn cô, chậm rãi cong khóe miệng, hắn nói được, duỗi cánh tay qua người cô, một cành hoa hồng đỏ cánh hoa được phủ một lớp nhũ bác từ bình sứ Thanh Hoa cổ cao, tuốt hết lá đi cắm lên búi tóc của cô.

Phùng Chi đứng trước mặt hắn, giơ vuốt nhẹ tóc mai lại kéo nhẹ nếp uốn của sườn xám, không biết làm sao lại khẩn trương, đôi môi đóng mở vài lần không nói nổi lên lời, đôi má ửng hống như thoa phấn.

Thường Yến Hành buông tay chờ cô, thấy cô lúng túng như thế, nghĩ nghĩ, dặn cô chờ một lúc tự mình đi xuống lầu, lúc hắn đi lên trong tay hắn cầm một chiếc Saxophone.

Hắn cười nói: “Lúc lưu học ở Anh quốc, tôi học ở một trường có danh tiếng, có giao lưu với những người trong vương tôn vọng tộc, cũng có con cháu danh môn thế gia trong nước, có thể thể hiện tài năng không khác gì dệt hoa trên gấm. Lúc ấy học cái này cũng mất rất nhiều công sức, còn tìm thầy riêng để theo học.” Nói xong bắt đầu điều âm, xong rồi lại hỏi: “Em định hát khúc nào?”

“Mai Lan Mai Lan tôi yêu người.” Phùng Chi nói: “Nguyệt Mai hát rất hay, em cũng thích.”

Thường Yến Hành gật đầu, tay cầm Saxophone đến trước miệng, duỗi thân mình tạo một tư thế thoải mái, đầu ngón tay nhẹ nhàng đánh phím đàn, âm thanh nhẹ nhàng lưu loát như nước phát ra.

Nghe hắn thổi thành nhạc khúc, so với lúc cô nghe ở Đại Thế Giới thì khác nhau như mây và bùn, hơn nữa cũng không còn tình trạng gân cổ dữ tợn.

Chân mày hắn nhíu lại, mắt khép hờ, bả vai đong đưa theo âm điệu, chân đánh nhịp, không nhanh không chậm, trấn định thản nhiên, cả người hắn nhẹ nhàng thoải mái.

Phùng Chi hát hai ba câu đầu liền liền dừng lại, nâng má nghe hắn thổi một khúc tiếp một khúc, càng ngày càng cảm thấy thư giãn và lịm dần đi, bóng đêm trải dài và ánh đèn cam đỏ giao hòa vào nhau.