Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 111




Phùng Chi vẫn khoanh tay đứng chờ trước cửa sổ, sau đó cô thấy đám binh lính rút dần đi, cô đành lấy một cái ghế ngồi dưới hành lang.

Phúc An vội vàng đi tới cười hỏi: “Trời cũng muộn rồi, phu nhân còn không chưa đi nghỉ soa?” Phùng Chi mím môi nói: “Tôi phải đợi gia trở về. Sao bọn họ đều đi hết vậy?”

Phúc An nói: “Nói là nhận được lệnh không cần canh gác nữa, chỉ để lại số điện thoại, nếu có gì bất thường thì sẽ gọi điện thoại đến đó, đồn cảnh sát cũng không cách xa lắm.”

Phùng Chi “Ừ” một tiếng, có cảm giác có phần ngạt thở, để giảm bớt căng thẳng nôn nóng, bảo anh ta ngồi xuống ghế, mỉm cười nói: “Anh ngồi đi, chúng ta trò chuyện một lát!”

Phúc An nghe lời ngồi xuống, cũng cười nói: “Phu nhân muốn nói chuyện gì?” Phùng Chi nhất thời cũng không biết nên nói chuyện gì, anh ta liền chủ động nhắc tới: “Bây giờ A Lai sống rất tốt!”

“Ồ? Anh ta phát tài rồi sao?”

“Không những phát tài mà là phát tài lớn, gần đây còn đi xem nhà ở đường lớn số một số hai, tôi cũng gặp anh ta mấy lần, nói nhà bên Dương Kính ở muốn chán rồi, muốn đổi phong thuỷ. Loại lái buôn như anh ta chuyên gây quốc nạn, cái gì bán chạy là tích trữ cái đó, nhiễu loạn thị trường, hàng hóa ào ào lên giá, cũng không cần biết dân chúng sống chết ra sao.” Phúc An nói đến là tức giận: “Cho nên anh ta bị báo ứng, vợ anh ta cứ chửa một đứa là chết lưu một đứa, không giữ được.”

“Tôi nhớ là anh ta cưới Thải Nga bên người mợ cả.”

“Đúng rồi, chính là Thải Nga, lòng dạ cao hơn trời, lại nói A Lai cũng không vừa ý với cô ấy, đều do vú Tiết tự mình làm chủ. Đâu biết được mấy năm nay lại không sinh được, mới hai mươi mấy tuổi dày vò cũng ra hình người nữa, lần trước thấy cô ấy gầy gò hốc hác, mặt mũi vàng vọt, nhìn thoáng qua thì không thể nhận ra được.”

Ngày trước Thải Nga luôn bày sắc mặt cho cô nhìn, có đôi khi còn cố ý bài xích cô, những vẫn là tuổi trẻ xinh đẹp, Phùng Chi lặng lẽ nói: “Tôi nghĩ A Lai không lâu nữa sẽ cưới tiếp đi.”

“Vú Tiết đã bắt đầu lo liệu rồi.” Phúc An nhìn vầng trăng trên trời: “Sau khi lão phu nhân qua đời, rất nhiều người hầu đều được phân phát ra phủ, các lão gia vội vàng phân nhà chuyển nhà, mỗi người sống cuộc sống riêng.”

“Giữ cửa vẫn là Thường Bảo sao?” Cô hỏi: “Nơi đó bây giờ thì ai ở?” Nơi đó tất nhiên là nói tới Thường phủ ở đường Hoài Hải.

“Vẫn là Thường Bảo, ông ấy không có nơi nào để đi! Trong phủ chỉ có mợ cả vẫn ở đó, đại gia vẫn ở biệt thự riêng, nuôi mấy cô đào kép.” Phúc An lại nói: “Có điều mấy ngày gần đây mợ cả cũng tính dọn ra ngoài ở rồi, nghe nói trong nhà có ma, nửa đêm thì có tiếng ho khan, còn có tiếng khóc, rất là dọa người, chỉ là nghe mấy người hầu lén nói, là trong lòng mợ cả có quỷ, chuyện gả ngũ tiểu thư đã làm việc không sạch sẽ.” Ngũ tiểu thư là Dục Trinh.

“Bây giờ Dục Trinh sống tốt chứ?” Phùng Chi nhớ đã từng đọc báo, cô ấy vẫn gả cho Lâm Thanh Hiên.

Phúc An thở dài: “Ngũ cô gia không chịu làm việc, nghiện nha phiến rất nặng, còn thích dạo kỹ viện, không tiêu hết tiền trong tay tuyệt đối không chịu về. Năm ngoái chuyện Lâm lão gia biển thủ công quỹ bị bại lộ, mọi chuyện huyên náo rất lớn còn bị miễn chức, sai ngũ tiểu thư quay về tìm gia cầu tình, nể mặt mà giúp đỡ nhưng gia không đồng ý, cuộc sống của ngũ tiểu thư ở bên kia…. lại càng thêm khó khăn.”

Phùng Chi còn muốn hỏi thêm nhưng nghe thấy tài xế A Quý lớn giọng hô to: “Gia đã về!”


Phúc An liền thấy trước mắt có bóng người vụt qua, ai ya ya, phu nhân chạy…. còn nhanh hơn thỏ.

Phùng Chi chạy một mạch đến trước cổng lớn, nắm chặt tay đứng đó nhìn ra ngoài, cả người run lên, một chiếc ô tô màu đen vừa dừng lại ở ven đường, đèn xe còn chưa tắt hẳn, đột nhiên cửa xe bị đẩy ra, Thường Yến Hành cúi người bước xuống, hắn bình an.

“Yến Hành!” Cô kích động gọi to một tiếng, sợ rằng chính mình đang nằm mơ, lại gọi thêm một tiếng, Thường Yến Hành nghe thấy tiếng gọi nhìn sang thấy cô đứng ở trước cổng trong bóng đêm lạnh như thế, cô còn mặc sườn xám không tay áo, vai trần cũng không sợ lạnh, hắn khẽ nhíu mi, bước nhanh hơn về phía cô. Lúc chờ Phùng Chi không khóc, nhưng lúc này trong mắt đều là nước mắt, làm bóng hình hắn cũng trở nên mơ hồ, cô không thèm để ý tới hai ba bước chạy tới chỗ hắn, Thường Yến Hành lo cô sẽ té ngã, vội vàng dang hai tay ra.

Phùng Chi nhào vào trong ngực hắn không để ý gì cả, hai tay ôm lấy cổ hắn, nhón chân ngẩng cổ, áp sát vào môi hắn, hơi lạnh còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, cô hôn hắn không theo một trình tự nào, từng cái từng cái áp sát mà hôn hắn bẹp bẹp, nước mắt trên mặt rơi xuống, nhiễm ướt gò má hắn, Thường Yến Hành nhân lúc có khoảng trống liền mơ hồ nói: “A Chi, chúng ta về phòng… Ở đây không tiện….”, hiển nhiên cô không thèm để ý đến, cũng nghe không hiểu ý hắn, một lòng một dạ dính lên người hắn.

Thường Yến Hành cảm thấy trong miệng tiến vào một cái lưỡi đinh hương trơn mềm, dây dưa kéo lấy đầu lưỡi hắn, mút hút hắn một chút một chút. Hắn hơi ngẩn người, đãi ngộ như vậy thật sự là chưa từng có từ trước đến nay, A Chi nhiệt tình hắn có chút ăn không tiêu.

Trong mắt hắn đột nhiên hiện lên ý cười, lặng lẽ vòng tay ôm Phùng Chi đổi hướng đi, nụ hôn vẫn tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía như cũ, khóe mắt lại nhìn thấy đám bạn của hắn đều đã xuống xe, khóe miệng ngậm thuốc lá, hứng thú dạt dào nhìn bọn họ hôn nhau, người nào người nấy đều nở nụ cười tinh quái, còn huýt sáo trêu chọc, đúng lúc bị tiếng còi ôtô đi ngang qua lấn át.

Thường Yến Hành làm động tác tay, bảo bọn họ vào trong thư phòng chờ hắn, rồi bế Phùng Chi lên đi thẳng vào phòng ngủ không thèm quay đầu lại, hắn dùng chân đá văng cửa phòng, đi vào lại dùng chân đóng lên.

Phùng Chi giãy giụa đứng xuống, cái gì cũng không nói, trực tiếp cởi quần áo hắn, bàn tay trượt đến bên hông kéo thắt lưng của hắn, nào ngờ càng vội lại càng không cởi được, khóa thắt lưng cởi không được, cô cuống lên bắt đầu khóc sướt mướt: “Yến Hành, Yến Hành, em muốn anh, em muốn anh.” Thường Yến Hành đặt trán lên trán cô thở dốc nói: “Bảo bối, anh tới.” Hắn thích A Chi như vậy, rốt cuộc cô đã trở lại với hắn.

Hắn dùng tay cởi thắt lưng và quần áo, đẩy Phùng Chi ngã lên giường, cúi người duỗi tay trực tiếp xé toang bộ sườn xám của cô từ vạt áo đến làn váy, tiếng lụa “Xoẹt” vang lên giữa bóng đêm yên tĩnh, đèn chưa được bật, bức màn cũng chưa kéo ra, đối diện là những bảng hiệu lấp lánh ánh đèn thu hút người nhìn trong đêm, chiếu vào trong phòng khiến căn phòng trở nên nhập nhằng giữa sáng và tối, Thường Yến Hành tham lam thưởng thức dáng người phập phồng của cô, làn da trắng nõn giờ đã ửng hồng, phong tình vạn chủng, tuyệt sắc nhân gian.

Phùng Chi nhìn thân hình to lớn của hắn, nâng chân kẹp lấy vòng eo cường tráng của hắn, cọ xát làm quần trong lỏng lẻo của hắn rơi xuống đất, lộ ra một mảng lông rậm đen giữa hai chân hắn, ẩn nấp ở giữa là mãnh thú đã vận sức chờ phát động.