Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia

Chương 43




“Chúng tôi không muốn phải dùng vũ lực với phụ nữ. Đề nghị cô nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng tôi không nương tay.” - Một tên vệ sĩ tóc tai bóng loáng chủ động tiến lên một bước, lịch sự dùng lời lẽ dịu dàng mời Khả Nguyệt rời khỏi Bạch gia.

Ngó nghiêng qua lại trái phải, thầm đánh giá nhan sắc trai tơ của tên vệ sĩ này thì cũng được coi là vừa bụng của Lâm Khả Nguyệt. Nhưng loại đàn ông có sắc mà không có mắt nhìn người như tên này thì còn lâu cô mới chịu nghe lời.

“Này thì không dùng vũ lực với phụ nữ.” Lâm Khả Nguyệt vừa nói dứt câu liền như tên bắn lao thẳng vào tên có bộ tóc bóng lưỡng đánh túi bụi “Này thì đừng trách chúng tôi không nương tay.”

Hành lang yên bình giờ đây lại trở thành một bãi chiến trường tuỳ cho Lâm Khả Nguyệt vung móng tay, vung túi xách đánh đập người ta đến mức không còn nhận thức được trời trăng mây nước là gì. Tên có bộ tóc bóng lưỡng kia bị Khả Nguyệt cho ăn liên hoàn đập liền trở nên mất thăng bằng, chưa kịp định thần chuyện quái quỷ gì đang diễn ra với mình nên chỉ biết lấy tay che đầu lại.

Dân gian thường có câu “Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.” một tên bị đập thì tên còn lại làm sao mà dễ dàng thoát được kiếp nạn này. Trong lúc tên kia vẫn còn đang sang chấn tâm lý Lâm Khả Nguyệt chớp lấy thời cơ vụt bay qua, tung một cú cước quyền vào ngay giữa bụng tên còn lại.

“Khả Nguyệt, sao mày lại tới đây?”

Bạch Khả Châu đứng cách bãi chiến trường không xa, trông thấy Lâm Khả Nguyệt đang dùng vũ lực với hai tên lạ mặt cô có hơi bất ngờ.

Lâu ngày mới có cơ hội được giãn gân giãn cốt, mặc sức đánh đấm thỏa thích một bữa mà không ai ngăn cản Lâm Khả Nguyệt cảm thấy cực kỳ sảng khoái, nếu như không có sự xuất hiện của Bạch Khả Châu thì còn lâu hai tên này mới thoát được tay cô ấy. Buông cổ áo của một trong số hai tên đó xuống, Khả Nguyệt nhí nha nhí nhảnh chạy lại chỗ Bạch Khả Châu.

“Lâu ngày không gặp tao nhớ mày quá Khả Châu ới ời ơi~”

Lâm Khả Nguyệt với tới bắt lấy bàn tay cô, tươi cười rạng rỡ lộ rõ sự vui mừng lâu ngày không gặp người bạn thân lâu năm. Trước khi vào phòng để nói chuyện phiếm với cô Lâm Khả Nguyệt còn cố tình xoay qua, dùng ánh mắt hình viên đạn liếc xéo hai tên kia một cái cho hả dạ bộ lòng.

Vì trận đánh bất đắc dĩ lúc nãy Lâm Khả Nguyệt có hơi cảm thấy uể oải tay chân, vừa bước vào phòng cô ấy liền bay thẳng lên trên giường, lăn lộn y như một đứa con nít lên ba.

Chơi đùa thỏa thích cho đã cái nư Lâm Khả Nguyệt mới chịu dừng lại, ngoảnh đầu sang phải nhìn cô. Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nhuốm phải tầng cảm xúc buồn bã Khả Nguyệt mới bừng tỉnh, chợt nhớ ra lý do thật sự vì sao cô ấy lại đến Bạch gia. .



||||| Truyện đề cử: Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong |||||

“Châu, tao tới đây không chỉ đơn giản là nhớ mày mà còn có chuyện muốn nói với mày nữa.”

Bạch Khả Châu ngồi xuống kế bên Lâm Khả Nguyệt, cô dịu giọng: “Có việc gì mày cứ nói.”

Hai người là bạn thân chơi với nhau cũng tren cả mười năm, có muộn phiền gì cũng đều chia sẻ cho đối phương nghe, nhưng bất chợt nói ra điều sắp nói này đây thật sự khiến cho Lâm Khả Nguyệt cứ luôn do dự. Nhận thấy sự lưỡng lự, khó nói từ phía cô ấy Bạch Khả Châu mới mỉm cười một cái, nhẹ nhàng mà nói: “Thật chẳng giống mày chút nào, có việc gì thì cứ nói tao sẽ lắng nghe.”

“Tao biết việc này rất khó để mày thuận lòng chấp nhận nhưng Khả Châu à, mày đừng làm khó Âu Thiếu Thượng.”

Bạch Khả Châu nhíu mày, quay phắt sang: “Ý mày là sao? Tao chưa hiểu lắm.”

Nhìn thẳng vào đôi mắt của Bạch Khả Châu, không hiểu vì sao Khả Nguyệt không cảm thấy khó chịu, ngược lại càng có dũng khí cho cô một lời khuyên chân thành: “Tao biết những việc cha mày đã làm ra, tuy Bạch Tước ông ta thật sự là cha của mày nhưng đã là giết người thì phải có tội, mày hiểu ý của tao không?”

“Tao hiểu.” Bạch Khả Châu hạ tầm mắt, lòng nặng trĩu.

Đương nhiên cô biết cha cô có tội, dù cho ông ấy có là cha của cô đi chăng nữa, có tội vẫn phải trả. Vốn dĩ vụ việc lần này cô từ lâu đã quyết định sẽ không can thiệp vào, một phần cũng vì chị hai cô - Bạch Ánh Linh, nhưng đột nhiên mọi chuyện lại xoay chuyển đến chóng mặt, chớp mắt một cái mẹ cô lại chấp nhận ký kết cho cô làm dâu nhà họ Hàn, để bên Hàn gia thu xếp cứu cha cô thoát tội.

Bỗng chốc cô lại trở thành một con rối tuỳ cho gia đình muốn sử dụng lúc nào thì sử dụng.

“Tao hiểu ý mày nói, tao cũng không muốn trách hay làm khó gì đến Thiếu Thượng nữa, nhưng mọi chuyện bây giờ đã không còn xoay quanh là việc của cha tao nữa rồi.”

“Ý mày là sao?!” Lâm Khả Nguyệt kích động nắm chặt hai bả vai cô.



“Vì để cứu ông ấy nên mẹ tao đã chấp nhận ký giấy trắng mực đen trao đổi tao làm dâu họ Hàn!!!”

Dứt lời, cổ họng Bạch Khả Châu như nghẹn lại. Lâm Khả Nguyệt sốc đến mức không tin vào những gì tai mình vừa nghe được, phải mất một lúc lâu cô ấy mới kiềm nén được ngọn lửa tức giận trong lòng mà dời tay khỏi bả vai cô.

“Tao sẽ đi gặp tên đó nói chuyện cho ra lẽ.”

Lâm Khả Nguyệt đứng bật dậy, nhanh tay nhanh chân đi ra ngoài.

“Đừng!!!” Cô vội vàng chặn Lâm Khả Nguyệt lại.

“Mày cũng biết Lâm gia và Hàn gia từ trước tới nay luôn nghịch nhau. Tao không muốn vì tao mà tình hình giữa hai bên gia tộc ngày càng tệ.” Cô nghẹn ngào nói. Thật lòng cô biết Lâm Khả Nguyệt rất tốt với cô, muốn đòi lại hạnh phúc cho cô, chỉ vì quá tốt nên Bạch Khả Châu càng không muốn chuyện giữa Bạch gia và Hàn gia lại có dính dáng vào Lâm gia.

“Nhưng mày là bạn thân tao, tao chỉ muốn tốt cho mày mà thôi...”

Lâm Khả Nguyệt không kiềm nén nổi nữa có phần hơi lớn tiếng với cô.

“Nhưng...nhưng mày cũng là bạn thân tao, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày mà thôi!!!”

Bạch Khả Châu ngập ngừng lặp lại lời Lâm Khả Nguyệt vừa nói, cổ họng như có ai đó bóp chặt càng nghẹn lại hơn, nước mắt nơi khoé mắt tuôn rơi không ngừng. Lâm Khả Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô, đôi đồng tử của cô ấy chuyển động qua lại, không biết hiện giờ Khả Nguyệt đang nghĩ gì trong đầu, cô ấy ngay lập tức ôm chầm lấy cô.

Lâm Khả Nguyệt vỗ về nói: “Cứ khóc đi, đừng kiềm nén nữa.”

Như được cho phép Bạch Khả Châu liền bật khóc thành tiếng, ôm chặt lấy Lâm Khả Nguyệt. Hai người cứ đứng đó, một người khóc nức nở, một người nhẹ nhàng an ủi. Chẳng biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, cô chỉ biết tia nắng bên ngoài cửa sổ đã bớt gay gắt hơn. Khóc một trận đã đời cô mới chịu buông tha Lâm Khả Nguyệt, rồi cùng cô ấy xuống bếp kiếm gì đó ăn lót dạ.