Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia

Chương 27




Thành công giải cứu Bạch Khả Châu rời khỏi Lagbetgiz trực thăng thẳng tiến bay tới thành phố Cankla Miz, một thành phố yên bình nằm ven biển với những người dân thân thiện, chất phác chủ yếu kiếm sống bằng nghề chài lưới. Trực thăng từ từ hạ cánh xuống khu đất trống gần cảng biển. Ra khỏi trực thăng Âu Thiếu Thượng sốt sắng cho người chuẩn bị gấp một chiếc cano ra khơi ngay trong đêm.

Chuyến ra khơi lần này chỉ có duy nhất một mình cô và hắn, những tên thuộc hạ đi cùng hắn tới giải cứu cô tới đây đã hết phận sự, giải tán khi hoàn thành xong nhiệm vụ chuẩn bị cano. Âu Thiếu Thượng phụ trách ngồi vào vị trí ghế lái, còn Bạch Khả Châu chỉ việc ngồi cho thật vững tránh bị văng xuống biển.

Ngoài khơi gió mạnh vô cùng lúc hắn tới toà nhà Lagbetgiz cứu cô có để ý thấy cô ăn mặc khá phong phanh, sợ lái nhanh quá Khả Châu sẽ bị nhiễm lạnh nên chỉ chạy ở tốc độ vừa phải. Bạch Khả Châu vịn chặt vào thanh chắn trên cano, tóc bay tứ tung, đầu óc quay mồng mồng không định vị được phương hướng.

Tuy hiện tại có hơi vật vã một tí xíu nhưng cô còn có thể chịu đựng được, miễn sao có thể thoát khỏi tay Bạch Tước, thoát khỏi cuộc hôn nhân trao đổi kinh khủng đó dù có vất vả bao nhiêu cô vẫn sẽ cố gắng.

Phía ngoài khơi dần xuất hiện tia sáng le lói, một căn nhà nhỏ được xây dựng trên một hòn đảo nằm giữa biển. Cano cập bến, Âu Thiếu Thượng ga lăng nắm lấy tay dìu cô vào đất liền.

“Đây là nhà của anh hả?” - Bạch Khả Châu ngẩng đầu nhìn căn nhà dễ thương trước mặt. Với một ông trùm mafia giàu có, quyền lực như hắn, sở hữu biết bao căn biệt thự và dinh thự hoành tráng ấy vậy mà lại sỡ hữu một căn nhà bình thường như vậy.

Âu Thiếu Thượng ân cần dắt cô vào trong nhà, vừa đi vừa nói: “Căn nhà này là của anh tôi.”

Bước chân Bạch Khả Châu dừng lại khi nghe hắn nói. Suy nghĩ kỹ lại một chút cô mới nhận ra nhân vật nam xuất hiện trong cuốn nhật ký, và là người yêu của chị cô cùng mang họ Âu với hắn. Vậy hoá ra hai người họ lại là anh em ruột?

“Anh của anh tên là Âu Thuần Dương?!”

Cô ngập ngừng cất giọng hỏi, thanh âm không kiềm được trở nên run run.

“Phải.” - Hắn nhẹ nhàng đáp lời.

Kích động quá mức Khả Châu quay phắt sang, nhìn thẳng vào mắt hắn, tới tấp hỏi: “Vậy anh có biết Âu Thuần Dương và chị tôi - Bạch Ánh Linh là người yêu của nhau không?”



Hắn không hề né tránh ánh mắt của cô ngược lại còn triều mến đối mặt. Âu Thiếu Thượng im lặng chừng ba đến bốn giây chỉ để giúp Bạch Khả Châu bình tĩnh lại, sau đó hắn nhẹ giọng nói thật.

“Tôi biết.”

Hai đầu hàng lông mày khẽ nhíu lại, hít thở sâu, Bạch Khả Châu dùng hết can đảm chầm chậm nói trong sự dày vò “Xin lỗi!”

“Xin lỗi. Tôi thay mặt cha tôi xin lỗi đến anh hai anh vì ông đã không từ thủ đoạn ngăn cản tình yêu của hai người họ.”

Khoé mắt Bạch Khả Châu ngấn lệ. Dù cho mọi chuyện đã xảy ra chỉ còn là quá khứ nhưng khi biết được tất cả sự thật cô không thể không ngừng cảm thấy có lỗi. Dù cho bây giờ cô có đứng ra nói lời xin lỗi nhưng đã quá trễ rồi, người vốn dĩ cũng đã ra đi chẳng còn lại gì cả.

Âu Thiếu Thượng lau giọt nước mắt đang lăn dài, vươn tay ôm cô vào lòng an ủi “Mọi chuyện đã qua rồi không một ai muốn như vậy cả. Cô không cần phải cảm thấy có lỗi, hãy để cho quá khứ được ngủ yên.”

Bạch Khả Châu đón nhận cái ôm của hắn. Giây phút này cô cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, đau đớn vô cùng. Cô bật khóc nức nở trong lòng hắn, ôm chặt hắn để cho hắn cảm nhận được bản thân cô đau đớn đến mức nào.

“Không sao đâu. Tôi sẽ cùng cô vượt qua tất cả.”

Tay hắn vuốt ve mái tóc cô, tiếng khóc ấy như dày xé cõi lòng hắn. Hắn không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đau đớn đó, hắn chỉ biết phải ôm Bạch Khả Châu vào lòng thật chặt, lan toả sự ấm áp, sự đồng cảm và một bờ vai vững chắc khiến cho cô yên lòng.

Khóc được một lúc Bạch Khả Châu biểu lộ rõ tâm trạng suy sụp. Hắn nhẹ bế cô lên, đưa cô vào phòng ngủ, dịu dàng đặt cô nằm xuống chiếc giường êm ái, đắp chăn cẩn thận mọi ngóc ngách. Trước khi đi ra ngoài hắn cố tình ráng nắn ná ở lại vài giây chỉ muốn đảm bảo cô đã chìm vào giấc ngủ say.

Đôi mắt hắn bị che phủ bởi một tầng sương mỏng. Ngón tay thon dài tinh nghịch trêu ghẹo vài cọng tóc mai màu vàng hạt dẻ của Bạch Khả Châu. Hình ảnh cô bật khóc nói lời xin lỗi thay cho những việc sai lầm của Bạch Tước ở quá khứ làm cho hắn nhớ mãi không quên.

Căn phòng bao phủ bởi bóng tối vô tận, có một người đàn ông cứ cố chấp ngồi hàng giờ đồng hồ cạnh một cô gái. Cho tới khi trời gần sáng hắn mới chịu buông bỏ, lủi thủi như một cái bóng cô độc rời khỏi phòng, chẳng hề để lại một dấu tích nào biểu hiện cho sự đã từng hiện diện của hắn.