Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đóa Hướng Dương Của Anh

Chương 41






Sau khi cầu hôn thành công, vẻ mặt Nhiễm Mộ Húc dường như tốt hơn rất nhiều, ít nhất nhân viên trong công ty anh có thể cảm nhận sâu sắc được điều này, cho đến khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay chủ tịch mọi người mới hiểu ra.

Thật ra hạnh phúc là một cảm xúc lan truyền, con người dù có lạnh lùng đến đâu cũng hóa thành dòng nước ấm khi gặp được người mình yêu.

Hôm sau khi Bạch Tĩnh An đi học, bạn cùng phòng nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của cậu, ngạc nhiên nói: "An An, cậu có người yêu rồi sao?"
Bạch Tĩnh An gật đầu, mọi người đều nói cậu không tốt khi giữ bí mật với họ.

Vì vậy, cậu hết sức nhẹ nhàng nói: "Thật ra mọi người gặp qua người đó rồi." Lý Tráng và Tiên Dư ngẫm xem đã gặp qua người yêu của cậu khi nào?"
Giang Tri Tâm đột nhiên hiểu ra cái gì đó, nói: "Là người anh trai của cậu?"
Bạch Tĩnh An xấu hổ nói: "Kỳ thật không phải anh trai, là bạn trai của tớ."
Hai người kia sững sờ, hai chữ "bạn trai" cứ lởn vởn trong đầu không thoát được, Giang Tri Tâm nhìn vẻ mặt có chút mong chờ cũng có chút bất an của An An, nghiêm túc nói: "Chúc mừng cậu, chỉ cần cậu yêu là được, đàn ông thì có gì không tốt chứ."
Ánh mắt Bạch Tĩnh An sáng lên, hai người kia nhanh chóng phản ứng lại, mình cũng không phải là người cổ đại, tuy rằng ngạc nhiên nhưng chuyện này có liên quan gì chứ.

Huống chi người đàn ông kia có vẻ rất tốt.

Cuối cùng mọi người đều chúc phúc cho cậu, vui vẻ nói: "Xuống tay nhanh quá nha, bọn tớ phải cổ vũ rồi." Mọi người cười nói, chuyện đó cứ trôi qua như vậy.

Bạch Tĩnh An cảm thấy rất may mắn khi bạn bè và gia đình đều ủng hộ cậu.

Mối quan hệ của hai người ngày càng tốt đẹp, năm ba đại học, đất nước công bố chấp nhận hôn nhân đồng giới.


Ngày hôm đó các cặp đồng giới đều vui mừng hạnh phúc đến cục dân chính.

Lúc đó, Bạch Tĩnh An mới hiểu đước sự can đam của tình yêu có thể chiến thắng thế giới này như thế nào.

Vì vậy, cậu nhìn người yêu, nói đùa: "Nếu anh không gặp em, có phải anh sẽ tìm người khác không?"
Lúc đó Nhiễm Mộ Húc đang nấu ăn trong bếp nên anh dừng lại và chậm rãi nói: "Nếu không gặp em, anh có thể sẽ không kết hôn, cũng không có khả năng sẽ thích đàn ông, chỉ vì người đó là em nên anh mới động lòng."
Bạch Tĩnh An rất cảm động, nếu cậu và bạn trai là người bình thường thì sẽ có dũng khí lớn như vậy sao? Câu trả lời khẳng định là có, Nhiễm Mộ Húc sẽ luôn kiên quyết chọn cậu.

Mà cậu nhìn người trong bếp đang nghiêm túc nấu ăn cho cậu, câu trả lời của cậu cũng là có.

Năm cuối việc học rất nặng nề.

Bạch Tĩnh An bắt đầu suy nghĩ xem sau này bản thân phải làm gì.

Tình cờ cậu bị thu hút bởi một bộ phim hoạt hình rất đẹp mắt nên cậu quyết định thử xem, cuối cùng cậu chọn chủ đề động vật dễ thương.

Truyện manga chủ yếu vẽ về cuộc sống hằng ngày của một nhóm động vật, khi truyện ra được nhiều kỳ, bởi vì nét vẽ đáng yêu cùng câu chuyện thú vị nên được nhiều người đón nhận, lúc đầu chỉ là một nhóm nhỏ, nhưng sau khi vô tình đăng nhầm một bức ảnh tự sướng lên weibo mà càng trở nên hot hơn.

Phong cách vẽ tranh vô cùng đáng yêu cùng với giá trị nhan sắc cực cao càng thu hút nhiều người yêu thích.

Vì vậy, sau này cậu trở thành An An của rất nhiều người.

Vì lượng fan lớn của cậu trên weibo nên Nhiễm Mộ Húc có phần ghen, sau này Bạch Tĩnh An phát weibo: "Đã có người yê[email protected]ục cưng nhà mình là tốt nhất" điều này khiến Nhiễm Mộ Húc an tâm hơn.

Sau này ra đường có rất nhiều người nhận cậu, người xin chữ kí đông đến mức suýt làm cậu bị thương khiến Nhiễm Mộ Húc tức giận mấy ngày liền.

Sau này anh luôn đồng hành cùng cậu trong các hoạt động và được fan gọi là "Tiên sinh dính người." Khi biết chuyện này, Bạch Tĩnh An không khỏi cười ghẹo anh, kết quả tối hôm đó cậu bị "ăn" sạch sẽ trên giường.

Một năm sau, cuộc sống đại học của Bạch Tĩnh An nhanh chóng kết thúc.

Buổi sáng Bạch Tĩnh An tỉnh dậy, nhìn thấy nhiều vết đỏ trên người, cậu đá vào người anh, than thở: "Buổi chiều em phải tham dự buổi lễ tốt nghiệp, tối hôm qua em đã nói rồi sao anh vẫn không nghe chứ."
Nhiễm Mộ Húc xoa xoa chân, nhẹ nhàng dỗ dành, "Anh sai rồi, anh hứa lần sau sẽ chú ý."
Bạch Tĩnh An nhìn anh chằm chằm, nói: "Lần sau anh ngủ ở phòng sách đi." Nhiễm Mộ Húc nhẹ nhàng cầm kem che khuyết điểm, khéo léo thoa lên cổ cậu.

Bởi vì mỗi lần để lại dấu vết, nếu để ba mẹ nhìn thấy thì anh sẽ bị giáo huấn một phen, hơn nữa Bạch Tĩnh An thỉnh thoảng có hoạt động kí tặng sách nên anh đã mua kem che khuyết điểm trên mạng, ngày đầu tiên mua, đêm đó anh lập tức thử nghiệm, hiệu quả rất tốt.

Tất nhiên hai ngày sau đó anh phải ngủ trên sô pha.

Sau khi sửa soạn xong, Nhiễm Mộ Húc đi đón bố mẹ hai bên đến dự lễ tốt nghiệp của bé yêu, hai nhà đều rất mong chờ.


Sau khi đến trường, Bạch Tĩnh An chào tạm biệt các bạn, hôm nay sẽ cùng lớp chụp ảnh kỷ yếu, sau đó là lễ trao bằng.

Bốn năm đạo học kết thúc rất nhanh, ai cũng cảm thấy tiếc nuối, sau này đều phải tự mình gây dựng sự nghiệp.

Sau khi chụp ảnh cùng bạn bè và thầy cô, rất nhanh đến nghi thức trao bằng.

Là một sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc, Bạch Tĩnh An đã đứng trên sân khấu phát biểu.

Nhiễm Mộ Húc nhìn người thanh niên đứng trước mọi người, tuổi tác đã thay đổi nhưng dung mạo vẫn như xưa, tỏa sáng trên sân khấu, anh lấy điện thoại ra chụp lại khoảng khắc người kia đang nghiêm túc đứng ở phía trên.

Sau khi kết thúc, một số cô gái bạo dạng đến tìm Bạch Tĩnh An chụp ảnh chung, Nhiễm Mộ Húc cũng không phản đối, người yêu của mình là thanh xuân của ai đó nên cứ để họ chụp ảnh kỉ niệm đi.

Về sau anh lại bị vả mặt, con trai muốn chụp chung càng lúc càng nhiều.

Cuối cùng, anh lạnh lùng đưa cậu ra khỏi đám đông và nhờ cha mẹ chụp ảnh chung cho hai người.

Thanh xuân của cậu cũng phải có anh, hai người trong bức ảnh đều cười rất tươi, rất xứng đôi vừa lứa.

Để mừng cục cưng tốt nghiệp, hai gia đình quyết định đi du lịch ở làng biển.

Ba mẹ Nhiễm Mộ Húc rất tiếc nuối khi không thể tham dự được lễ tốt nghiệp của con trai nhưng con dâu của đã giúp họ thỏa mãn.

Sau khi đến khách sạn, hai cặp bố mẹ đến spa để massage thư giãn cùng nhau.

Nhiễm Mộ Húc dẫn người đến bãi biển êm đềm, nhẹ nhàng nói: "Bé cưng, chúc mừng em tốt nghiệp."
Bạch Tĩnh An nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh, quà tốt nghiệp của em đâu?"
Nhiễm Mộ Húc thân thể cứng đờ, trong lòng thầm nói: "Thôi chết quên mất rồi, làm sao bây giờ." Vì thế anh thành thật nói: "Cục cưng, anh quên mất rồi, em thích gì anh sẽ mua cho em."
Bạch Tĩnh An cười, sau đó chạy xuống nước.

Có rất nhiều vỏ sò đa dạng màu sắc và hình dáng đẹp trên bãi biển.

Nhiễm Mộ Húc đi theo phía sau cậu, cơn gió mạnh trên bãi biển thổi bay chiếc áo sơ mi trắng của người thanh niên phía trước, để lộ vòng eo trắng nõn, trong khi đó cậu thiếu niên đẹp đẽ trong tay đang cầm vỏ sò muốn khoe thứ mới tìm được với ai kia.

Anh không khỏi xao xuyến trong lòng, nhẹ nhàng nói: "Bé yêu, lại đây."
Bạch Tĩnh An chưa kịp bước tới đã bị đối phương ôm vào lòng, anh mãnh liệt hôn xuống, cùng hơi thở của gió biển, cậu kiễng chân lên đáp lại nụ hôn nóng bỏng.

Buổi tối hai nhà cùng nhau đi ăn hải sản, Bạch Tĩnh An nhìn những thứ cần phải làm không khỏi nhíu mày, đương nhiên Nhiễm Mộ Húc nhanh chóng động tay động chân bóc tách đồ ăn ngon đút cho cậu.

Cuối cùng, Bạch Tĩnh An ngượng ngùng khi nhìn thấy bạn trai vất vả nên cậu lột một con tôm cho đối phương, sau đó bèn mặc kệ.


Cha mẹ hai bên đều mỉm cười khi thấy đôi trẻ hòa hợp như vậy.

Cha Nhiễm nhìn họ, nói "Khi nào hai đứa kết hôn, An An chắc có thể rồi chứ."
Bạch Tĩnh An đột nhiên bị nghẹn, Nhiễm Mộ Húc vỗ vỗ lưng cậu, sau đó trừng mắt nhìn ba mình, nói: "Việc gì phải vội chứ, chuyện đó nói sau đi ạ."
Cha Nhiễm nhìn đứa con trai vô dụng của mình, vẻ mặt bất mãn, trong lòng phẫn nộ, nói: " Ba nói chuyện này là vì ai?"
Cuối cùng, hai nhà đi suối nước nóng riêng, ở trong bể tắm Bạch Tĩnh An mơ màng sắp ngủ, còn phải ngăn ai đó đang không ngừng ăn đậu hủ trên người cậu, Nhiễm Mộ Húc bế người trở về phòng, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé! Như thế em sẽ không bao giờ thoát khỏi anh."
Bạch Tĩnh An nửa tỉnh nửa mê nói: "Không phải mới lúc nãy anh nói từ từ tính đó sao."
Nhiễm Mộ Húc nhìn cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh không muốn ba anh gây áp lực cho em, hơn nữa tại sao ông ấy cứ xem vào chuyện của hai đứa mình chứ?"
Bạch Tĩnh An chăm chú nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Có phải anh đã quên nói chuyện nào đó với em không?" Nhiễm Mộ Húc suýt chút nữa đã quên cái gì đó, nhưng ánh mắt của cậu khiến anh phải nhớ lại, sau đó kể về khoảng thời gian mình học trung học.

Anh giải thích: "Anh đã từng rất tệ.

Anh không muốn em biết những chuyện không tốt của anh trong quá khứ.

Bạch Tĩnh An chưa từng trải qua cảm xúc đó, ba mẹ cậu luôn yêu thương cậu....!Vì vậy cậu ôm anh, nói: "Anh rất tốt, em sẽ không bao giờ ghét anh."
Nhiễm Mộ Húc nhìn người mình yêu, chính anh tự chữa khỏi mới có thể cảm nhận được tình yêu, hiện tại anh không còn sợ hãi khi đối mặt với quá khứ nữa, bởi vì anh đã tha thứ cho chính mình.

Nhiễm Mộ Húc ôm người vào lòng và nhẹ nhàng nói "Cảm ơn cục cưng, anh yêu em."
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Bạch Tĩnh An nói: "Ngày mai đi đăng kí kết hôn đi." Nhiễm Mộ Húc không ngờ cậu lại thẳng thắn như vậy, cậu cũng không tỏ ra tức giận khi anh giấu diếm chuyện kia.

Anh nhìn cậu, anh chắc chắn hiểu được cậu luôn là nơi mềm mại nhất trong tim mình, anh hôn lên môi cậu, ôm chặt người vào lòng.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã đến Cục dân chính, sau khi nhận giấy đăng kí kết hôn, Nhiễm Mộ Húc vui mừng khoe lên wechat.

Sau này, cha mẹ hai bên mới biết hai người đã đi đăng kí kết hôn, lập tức gọi điện cho Nhiễm Mộ Húc la mắng một trận, Bạch Tĩnh An không dám đến quá gần anh, để mặc cho anh bị dạy dỗ.

Nhiễm Mộ Húc bất lực nhìn cậu, sau đó nắm chặt tay nhau, nhẹ nhàng nói: "Vợ à, quãng đời còn lại mong em chỉ giáo." Hai người cùng nhau về nhà.

Sáng sớm mặt trời lên cao, phía xa xa có hai bóng người một lớn một nhỏ đang dựa vào nhau.

________
Tác giả Tử Bách: Rất hoàn hảo! Tiểu Nhiễm rất chủ động..