Từ lần đối thoại thẳng thắn lần trước, Albert bắt đầu công khai theo đuổi Tống Triều. May mắn, kỹ năng theo đuổi người khác của anh cũng rất cao siêu, tính tình lại chu đáo nên vẫn khiến Tống Triều vô thức tiếp thu mà không hề cảm thấy không thoải mái.
Tống gia ban đầu cũng không đồng ý cho Tống Triều đi du học, Tống Phẩm Hoa dường như không ý kiến, vẫn chỉ im lặng xem thái độ mọi người, nhưng sau lưng lại dùng khổ nhục kế thay cho Tống Triều, khiến cậu có vẻ vô cùng đáng thương. Tống Triều cũng thể hiện khả năng diễn xuất của mình, cậu gần như nhốt mình trong phòng cả buổi tối, cơm cũng không ăn, khiến người Tống gia sốt ruột không chịu được.
Hơn nữa Tống lão nhị còn liên tục nhấn mạnh những hậu quả do thời kỳ thanh xuân phản nghịch mang tới khiến ai nghe cũng phải sợ. Tống Phẩm Hoa còn lấy một cuốn sách về sức khỏe tâm thần vị thành niên ra xem, đọc xong liền đặt ở phòng khách. Ba Tống lén lút cầm về thư phòng của mình đọc cả đêm, đọc xong hôm sau cứ im lặng không nói, hôm sau nữa thì thở ngắn than dài, hôm sau nữa nữa thì đành phải đồng ý.
Ba Tống còn đưa cuốn sách của Tống Phẩm Hoa cho mọi người cùng đọc, những người phản đối Tống Triều du học ai cũng thức đêm đọc rồi biểu hiện tương tự như ba Tống. Cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý cho Tống Triều xuất ngoại.
Sau khi ba Tống và mọi người đã đồng ý thì cũng chỉ còn lại Tống lão phu nhân, Tống Triều vốn tưởng bà nội là người khó thuyết phục nhất. Ai ngờ bà chỉ im lặng suy nghĩ một đêm rồi đồng ý.
Có câu gừng càng già càng cay. Người già luôn có thể nhìn rõ nhất bằng tấm lòng rộng rãi nhất.
Lão phu nhân đã già nhưng tâm không già. Bà đã sống trong những năm tháng hỗn loạn và tồi tệ nhất, từ thời trẻ chịu tang chồng, một mình nuôi bốn người con trai cho tới nay con cháu đầy nhà. Tuổi già hưởng phúc, nên bà cũng chính là người hiểu lý lẽ nhất.
Lão phu nhân nói: “Bà nội rất không nỡ xa Bảo Nhi, nhưng Bảo Nhi đã trưởng thành rồi. Ưng con lớn lên thì phải tách khỏi cha mẹ ra ngoài lang bạt. Bảo Nhi cũng muốn ra ngoài rèn luyện, rồi trở thành nam tử hán chân chính trở về bảo vệ bà nội.”
Lão phu nhân còn kể năm đó bà đã tự mình tiễn bốn người con trai, dù trong lòng bà đau đớn như đứt từng khúc ruột, nhưng bà vẫn tiễn ba Tống vừa thành niên rời khỏi nông thôn. Sau đó thì đến Tống lão nhị, cứ một người tiếp một người, bà đẩy những đứa con mình dứt ruột đẻ ra bước ra ngoài rèn luyện. Cuối cùng, họ đều đã trở thành những nam tử hán có thể độc chắn một phương.
“Bảo Nhi, bà nội đã sớm biết mọi người quá che chở con cũng không phải chuyện tốt. Bà nội cũng muốn khuyên mọi người, nhưng Bảo Nhi của bà đáng yêu ngoan ngoãn như vậy, khiến bà cũng muốn chiều chuộng con. Thậm chí bà còn nghĩ dù Tống gia có phá sản thì vẫn có thể khiến con cả đời cơm áo vô lo. Nhưng giờ thì không được nữa, Bảo Nhi đã trưởng thành rồi.”
Khi đó, lão phu nhân đang ngồi trên xích đu trong sân, giọng nói già nua chậm rãi nhưng vô cùng hiền từ kết hợp với tiếng xích đu kẽo kẹt đã trở thành hình ảnh cả đời Tống Triều khó quên. Những lời nói tràn ngập yêu thương của bà dưới ánh nắng hạ có vẻ vô cùng ấm áp.
Lão phu nhân nhắm hai mắt nói chuyện, tóc bạc trên đầu như sáng lên. Tống Triều ngồi xổm bên cạnh bà, nghe vậy không khỏi bật khóc.
Cậu có tài đức gì mà lại có được những thân nhân đáng yêu như vậy chứ? Sợ là đã phải tích đức mười đời mới có thể đầu thai vào Tống gia này.
Trên thế giới này có biết bao nhiêu người bình thường mà vẫn bị cha mẹ không quan tâm, càng đừng nói số lượng trẻ em khuyết tật bị bỏ rơi hàng năm nhiều tới mức nào. Tống Triều biết, cái thân thể bất nam bất nữ của mình trong mắt người khác chỉ sợ đều bị coi là quái vật.
Nếu cậu sinh ra trong nhà khác, dù không bị bỏ rơi cũng sẽ phải chịu lạnh nhạt. Nhưng cậu lại sinh ra trong Tống gia, là Tống gia từ nhỏ tới lớn luôn coi cậu là bảo bối của họ.
Tống Triều cảm thấy bản thân quá tuỳ hứng, chỉ vì cái gọi là ước mơ mà lại vứt bỏ người nhà mình đi xa nghìn trùng dương, còn vì vậy mà lừa họ. Cậu nghĩ, sao lại có kẻ xấu xa như mình chứ? Rõ ràng đã được người nhà yêu thương đến vậy mà vẫn có lòng tham.
Trong chốc lát, Tống Triều bỗng căm ghét bản thân đến cực điểm. Cậu nghẹn ngào nói: “Bà nội ơi, con xin lỗi.”
Lão phu nhân mở mắt, liền thấy Tống Tiểu Bảo Nhi đang khóc nhè như bé mèo nhỏ. Tuy nhìn xấu lắm nhưng bà cứ đau lòng, bà lập tức ôm cậu vào ngực, vỗ vỗ lưng cho cậu: “Con khóc làm gì? Bà nội đau lòng muốn chết rồi.”
Tống Triều chui vào ngực bà nội, nghẹn ngào không nói nên lời.
Lão phu nhân chỉ dỗ dành cậu.
“Bảo Nhi, tiểu Thất đã nói chuyện với bà nội rồi. Nó nói không sai, chúng ta đều đã già, nhưng các tiểu bối chỉ vừa trưởng thành. Không ai bảo vệ thì rất dễ hỏng. Tống gia chúng ta cũng đâu phải đại môn đại hộ gì, thành phố S có biết bao nhiêu người đang chờ chê cười Tống gia chúng ta, chờ giậu đổ rồi bìm leo chứ, thực ra những chuyện này bà nội đều hiểu cả. Những kẻ gọi là hào môn đó đều xem thường Tống gia. Các chị gái đã lấy chồng của con, có nhà nào được như trong nhà chúng ta đâu. Chỉ cần Tống gia còn vững vàng thì chúng còn có chỗ dựa.”
Giọng Tống Triều vẫn nghẹn ngào, “Không đâu bà nội, mọi người đều không già. Bà nội ơi, vì sao không thể đại tỷ kế thừa gia nghiệp?”
Lão phu nhân nghe vậy liền cười: “Con cho là chúng ta cổ hủ, vẫn chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ sao?” Lão phu nhân cười xong liền thở dài: “Bé lớn vẫn mang nỗi đau trong lòng. Tam thúc của con không nỡ để nó gánh vác Tống gia, ba con cũng thế, bà nội cũng thế.”
“Dạ?”
Tống Triều không hiểu lắm, nhưng lão phu nhân cũng không muốn nói nhiều, chỉ nói Tống gia nhất định phải có người làm trụ cột. Trong số các cô con gái Tống gia, trừ Tống Thiện Cầm còn đang lo cho gia nghiệp thì những người còn lại chưa lấy chồng cũng chẳng hề có hứng thú. Dù các cô đã gả chồng rồi cũng không tham vọng gì gia nghiệp cả, nhưng chồng và nhà chồng họ thì chưa chắc.
Tống Triều ôm cổ bà nội không đứng dậy, cứ muốn làm nũng hoài. Nhưng lão phu nhân vẫn thấy cháu mình đáng yêu vô cùng, cả buổi sáng chỉ ôm cậu ngoài sân.
Vì chuyện xuất ngoại du học gần như đã quyết định xong nên Tống Triều chỉ cần ngồi chờ Thư thông báo của bên kia là được. Còn người Tống gia, tuy đều đã đồng ý nhưng trong thâm tâm, họ vẫn đang chờ Tống Triều không chịu nổi mà quay về.
Cứ như vậy trôi qua khoảng một tháng, thời gian đến Trung Quốc của Albert cũng đã kết thúc. Đã đến lúc anh phải về nước rồi nhưng Tống Triều vẫn chưa nhận lời anh.
Vì trong gia tộc đột nhiên xảy ra chuyện gấp cần Albert xử lý nên khi đó anh đã vội vàng rời đi. Albert suốt đêm đi trên máy bay của công ty nhà mình rời khỏi Trung Quốc, không kịp tạm biệt Tống Triều. Tới nơi thì vội vàng xử lý công việc, không có nổi thời gian mà thở.
Vụ bê bối này là do vương thất gây ra, liên quan đến sản nghiệp của gia tộc, chuyện này quá mức trọng đại nên Albert đã bận tới mức không có cả thời gian gọi điện cho Tống Triều. Mãi tới khi anh khó khăn lắm mới bớt được chút thời gian thì chẳng hiểu sao Tống Triều lại không nghe điện thoại.
Albert dò hỏi Đường Lâm, nhưng Đường Lâm nào biết Tống Triều là ai. Bà quả thực từng nghe Albert nhắc đến cái tên này nhưng không biết cậu. Chuyện Albert theo đuổi Tống Triều rất bí mật, trừ hai người ra thì không còn ai biết.
Anh cũng không thể ngang nhiên điều tra vì sợ sẽ khiến kẻ khác chú ý. Liền nghĩ sau khi xử lý công việc xong thì sẽ quay lại Trung Quốc, cũng có thể mượn khoảng thời gian này xem xem tình cảm của anh đối với Tống Triều đã đến mức nào.
Đường Lâm cúp điện thoại, cảm thấy khá hứng thú với Tống Triều trong miệng Albert. Đáng tiếc Albert rất cẩn thận nên bà không hỏi được gì. Vì cứ nhớ mãi không quên chuyện này nên sau khi nghe Lâm lão phu nhân vô tình nhắc đến, bà mới biết chuyện của Tống Triều.
Xuất phát từ việc cảm ơn Albert đã giúp trong buổi toạ đàm của Lâm An, Đường Lâm đã nói với anh chuyện này.
Vì thế, Albert ngồi trong văn phòng rộng lớn của mình, chờ mong gặp lại Hoa Hồng Nhỏ.
***************
Trước khi bị mất điện thoại, Tống Triều đã làm đơn để lấy lại số. Cậu cũng không lo lắm vì mình đã nhận được Giấy báo trúng tuyển của Học viện St.Martins, mọi thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần ngoan ngoãn chờ ngày đi là được.
Chu Tiếu bận thi đại học, trong lòng vô cùng hâm mộ ghen tỵ với Tống Triều, nhưng cũng chẳng có cách nào khác cả. Khi biết ước mơ của Tống Triều đã trở thành hiện thực, cậu ta cũng rất vui, còn dặn Tống Triều ra nước ngoài nhớ phải giữ liên lạc. Tống Triều phải thề son sắt thì Chu Tiếu mới tha.
Tống Triều ngồi trong phòng chứa đồ của mình vẽ bản thảo nguyên ngày rồi. Nhưng không hiểu tại sao trạng thái của cậu cứ không ổn, cuối cùng chỉ nguệch ngoạc được vài nét. Sau đó còn nản chí ném bút đi, giận dỗi không vẽ nữa.
Bỗng giấy nháp trong thùng rác dưới chân tràn ra, tất cả đều là bản vẽ hỏng hôm nay. Có thể thấy Tống Triều phiền não tới mức nào, mà đầu sỏ khiến cậu phiền não lại không có ở đây.
Đầu sỏ ấy biến mất rồi, lại còn đột nhiên biến mất không thể lại chút tin tức.
Trong thời gian theo đuổi Tống Triều, mỗi tối Albert đều ân cần gọi điện thoại cho cậu, rồi bỗng một ngày đột nhiên cắt đứt. Khi đó Tống Triều đã quen với cuộc gọi mỗi tối của Albert nên còn tưởng anh đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng vô cùng lo lắng, cậu bấm gọi nhưng toàn thấy báo bận.
Mấy ngày liên tục không có tin tức gì của Albert, đến khi Tống Triều gọi lại thì chỉ thấy báo tắt máy.
Cho tới giờ, sau khi mất điện thoại, Tống Triều chẳng muốn liên lạc với Albert nữa.
Tống Triều nghĩ Albert nói theo đuổi chẳng qua chỉ muốn trêu đùa mình, chuyện này cũng đâu phải chưa từng gặp. Cậu đã từng thấy vô số cô gái trẻ tuổi bị đàn ông nước ngoài lừa cả thân lẫn tâm, không giờ nam giới mà cũng bị.
“Nghĩ cũng biết mà….nói là theo đuổi nhưng thực ra cũng chỉ chơi đùa thôi, những lời tuỳ tiện nói ra lừa người như vậy, đâu hề….giống người yêu đâu.”
Tống Triều che mặt ủ rũ, ngoài miệng thì nói không quan tâm, cười hì hì, nhưng trong lòng thực ra vẫn rất khổ sở.
*************************
Sân bay thành phố S.
Phòng chờ kiểm tra an ninh.
Quả rất đúng khi nói phòng chờ sân bay là nơi chứng kiến những cuộc chia ly. Ngày nào cũng thế, nơi đây có vô số cảnh bi thương vui buồn, nhưng chắc chắn là không thể hoành tráng như hôm nay được. Hành khách ra vào cùng bảo vệ an ninh đều nhìn cả gia đình này.
Hôm nay là ngày Tống Triều xuất ngoại, toàn thể Tống gia đều đến sân bay tiễn cậu. Nếu không phải Tống Triều can ngăn, có khi họ còn muốn đưa cậu tới tận EG.
Tống gia tuy không phải gia tộc lớn nhưng nhân khẩu rất đông. Xuất giá hay chưa, trưởng bối hay tiểu bối, tất cả già trẻ lớn bé đều dắt nhau tới đây. May mà Tống Triều đã nhắc nhở trước nếu không còn đông nữa.
Vì lý do sức khoẻ nên Tống lão phu nhân không tới, chỉ có ba Tống trước nay vẫn rắn rỏi giờ vẫn kiên quyết ôm lấy Tống Triều không buông, ai khuyên cũng bị mắng. Cuối cùng Tống Triều vẫn phải dùng ánh mắt nhìn mẹ Tống bên cạnh khẩn cầu, tới khi đó mẹ Tống mới kéo khuỷu tay ba Tống ra.
Ba Tống vừa buông ra, những người khác đều tiến lại ôm Tống Triều, mồm năm miệng mười dặn dò cậu, đến mức còn bảo cậu hay thôi đừng đi nữa, ở lại với mọi người khiến Tống Triều sợ tới mức vội vàng tỏ thái độ, không học thành tài thì tuyệt không về nước.
Chờ khi sát giờ, những người khác đã lui ra, Tống Thiện Kỳ mới đỏ mắt tiến lên ôm Tống Triều: “Bảo Nhi, sang bên đó nhớ phải chăm sóc bản thân.”
“Em nhớ rồi.”
Tống Thiện Kỳ vừa lui ra, Tống Phẩm Trà liền tiến lại ôm chặt lấy Tống Triều: “Tống Tiểu Bảo Nhi, không có em, phải đến mấy năm nữa chị không được ăn món gì ngon rồi.”
“Kỳ nghỉ em sẽ về, ngày nào cũng sẽ nấu cho chị ăn.”
“Miệng ngọt ghê.”
Tống Phẩm Trà vừa lùi lại thì những người khác lại lần lượt tiến lên ôm ấp dặn dò. Ba mẹ Tống cùng ba vị thúc thẩm của Tống Triều đều ngại ngùng không bước lên, nhưng cũng đứng đó nhìn chăm chăm, đặc biệt là Tống lão tứ, có vẻ ông sắp khóc rồi.
Cảnh tượng này trông khá khôi hài, cứ như thể vĩnh biệt không bằng. Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu tình cảm cùng lưu luyến của gia đình thôi.
Cuối cùng, Tống Triều cũng đỏ mắt nhìn ba mẹ Tống, cậu bước tới chỗ hai người ôm lấy họ: “Ba, mẹ, con đi đây.”