Tia nắng cuối cùng tắt lịm, màu mực phủ lên màn trời, ánh đèn neon ven đường rọi qua ô cửa sổ nhỏ chia thành hai mảng sáng tối.
Trong phòng không bật đèn, yên tĩnh đến mức ngay cả hơi thở cũng trở nên mong manh.
Bíp bíp!
Tiếng còi chói tai vang lên bên ngoài, đèn xe rọi vào làm căn phòng lờ mờ lập tức sáng như ban ngày.
Thẩm Kiều lặng lẽ mở mắt ra trong luồng sáng chói lóa, ánh mắt dán vào sàn nhà nửa sáng nửa tối dưới chân. Lá ngô đồng hắt bóng xuống sàn, gió nhẹ lướt qua bên ngoài làm cái bóng khẽ đung đưa.
Cậu đưa tay cột lại mái tóc dài rối tung của mình rồi đẩy xe lăn đến trước bàn.
Thế là ngô đồng dưới sàn bị một bóng người gầy gò bao trùm.
Cậu duỗi tay ra, mu bàn tay bị cứa một vết dài, máu đã ngừng chảy, giờ bắt đầu đóng vảy.
Cảm giác ngạt thở vì bị bóp cổ vẫn còn đó, cậu chật vật giãy dụa hệt như một thằng hề. Sự sống chết của cậu chưa bao giờ nằm trong tay cậu cả.
Khuôn mặt dữ tợn của Thẩm Ngọc hiện lên trong đầu.
"Đồ đê tiện! Anh không quyến rũ cậu ấy thì sao cậu ấy lại bóp cổ anh chứ?"
Vậy là mọi vấn đề đều do gương mặt kia gây ra, cứ như gương mặt kia nằm trên người cậu chính là tội ác vậy.
Tách ——
Đèn bật lên, ánh đèn sáng trưng lập tức xua tan bóng tối trong phòng, bóng cây ngô đồng ngoài cửa sổ mờ đến mức không thấy được, còn bóng thanh niên thì tụ lại dưới chân cậu.
Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía trước.
Bóng cậu phản chiếu trên khung kính nhỏ.
Gương mặt xinh đẹp toát ra một sức hút khó tả, lông mày thanh tú, đuôi mắt hẹp dài, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng có thể hút hồn người ta.
Má phải sưng đỏ chẳng những không làm cậu xấu đi mà trái lại còn toát ra một vẻ đẹp khiến người ta muốn hành hạ.
Thẩm Kiều cảm thấy ghê tởm chưa từng có.
Cậu cúi gập người, thống khổ nôn khan vào thùng rác.
"Đồ đê tiện! Anh không quyến rũ cậu ấy thì sao cậu ấy lại bóp cổ anh chứ?"
Cậu đã quyến rũ hắn sao?
Thẩm Kiều co ro trên xe lăn, khó chịu nhắm mắt lại.
Cậu quyến rũ.
Cậu từng thấy vô số ánh mắt giống hệt ánh mắt Tống Quắc, từ nhỏ đến lớn xung quanh cậu lúc nào cũng đầy rẫy những ánh mắt như vậy.
Lúc đó chân cậu vẫn chưa tàn phế, khi Thẩm Ngọc dẫn bạn học về, cậu là anh trai nên nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.
Nhưng lúc nào cũng bị nam sinh cao lớn dồn vào góc.
Cậu kể lại với Thẩm Ngọc, con bé còn nhỏ mà đã học được cách nói lời độc địa bằng vẻ mặt ngây thơ nhất.
"Thẩm Kiều, anh có gương mặt này chẳng phải là để quyến rũ bọn họ sao?"
Từ đó cậu biết mình đã có khuôn mặt này thì bất kể người khác làm gì, lỗi cũng luôn thuộc về mình.
Vì vậy khi cậu từng bước trốn tránh rồi bị Tống Quắc từng bước bắt lại, nỗi phẫn uất của Thẩm Kiều lên đến đỉnh điểm.
Đặc biệt khi nghe Thẩm Ngọc nói cho Thẩm Thu Hòa biết Tống Quắc là người thế nào, cậu rất muốn hỏi bọn họ:
Các người có biết hắn là ai không? Có biết hắn đã làm gì tôi không?
Nhưng cậu không nói ra vì biết có nói kết quả cũng vẫn vậy, tóm lại mọi chuyện đều là lỗi của cậu.
Ánh mắt Thẩm Thu Hòa đã kích thích cậu, bóng tối dần lan rộng trong lòng Thẩm Kiều.
Cậu biết phải làm gì để khơi dậy hứng thú lớn nhất của nam sinh, biết phải lộ ra biểu cảm gì từ góc độ nào mới có thể kích thích tính chiếm hữu của hắn nhanh nhất.
Quả nhiên Tống Quắc đã mắc câu.
Khi hắn bóp cổ cậu như một con sư tử hung hãn, trong lòng Thẩm Kiều hết sức hả hê.
Nhìn đi, kẻ các người xun xoe nịnh bợ chỉ mới bị tôi xóa Wechat mà đã biến thành bộ dạng này.
Đặc biệt khi thấy vẻ mặt dữ tợn của Thẩm Ngọc, cậu suýt phá lên cười.
Đúng vậy, cậu thấp hèn, cậu quyến rũ Tống Quắc.
Chẳng phải ả luôn nói cậu như thế à? Vậy cậu làm thật thì có sao đâu?
Tiếng nôn mửa trong phòng dần ngừng lại. Thẩm Kiều chống tay lên xe lăn, ánh đèn rọi xuống từ đỉnh đầu, sắc mặt vẫn xanh xao như cũ.
Cậu ngồi thẳng dậy, lặng lẽ cụp mắt nhìn cây kéo cắt chỉ trên bàn.
Bên ngoài gió nổi lên, ngô đồng bị thổi xào xạc.
Nhưng gió chỉ là khách qua đường, sau khi lướt qua chỉ còn lại tĩnh mịch vô tận.
......
Reng reng reng ——
Tiếng chuông báo đột ngột vang lên khiến Thẩm Kiều giật nảy mình, cậu hoảng hốt buông cây kéo trong tay ra.
Cạch ——
Cây kéo rơi xuống đất phát ra âm thanh không lớn không nhỏ.
Chuông báo cậu cài cho buổi livestream reo lên.
—
Chín giờ tối, livestream lên sóng đúng hẹn.
Giờ này ở nước Y đang là ban ngày, Lục Đình vẫn chưa tan sở.
Anh ngồi trong văn phòng, thấy thông báo livestream thì tiện tay ấn vào.
Lục Cửu ôm hồ sơ gõ cửa.
"Chuẩn bị xong hết rồi ạ, nếu ngài muốn về nước thì có thể khởi hành bất cứ lúc nào."
Giọng nói ôn hòa của thanh niên vang lên bên tai, ánh mắt Lục Đình dán vào bảng báo cáo trong tay.
"Cậu muốn về không?" Anh hỏi.
So với Lục Đình mang nửa dòng máu của nước Y, Lục Cửu là người Hoa hoàn toàn. Tóc đen, da vàng, mắt cũng đen.
Nơi đó càng giống cố hương của hắn hơn.
Lục Cửu cúi đầu xuống, "Ngài ở đâu thì em ở đó ạ."
Lục Đình cười, chợt nghĩ đến chuyện gì nên hỏi Lục Cửu, "Sắp tới sinh nhật bà ngoại tôi rồi đúng không?"
Lục Cửu không đoán được suy nghĩ của anh, nhưng nhìn anh cười chỉ thấy toàn thân lạnh toát.
"Vâng, cuối tuần này ạ."
"Cậu nghĩ xem......"
Anh khẽ thở dài, "Là cháu ngoại bà ấy, tôi cũng nên đến chúc mừng chứ nhỉ?"
Lục Cửu không nói gì.
Hắn nghĩ nếu Lục Đình đến thật thì sinh nhật sẽ biến thành ngày giỗ mất.
Mẹ Lục Đình là người nước Y nhưng bị cha Lục Đình lừa gạt, sau khi mang thai Lục Đình mới biết lão nuôi vô số tình nhân, còn bà chỉ là một trong số đó.
Sinh Lục Đình xong tinh thần bà trở nên bất ổn, sau khi cha mẹ bà biết chuyện thì tức giận ném Lục Đình cho nhà họ Lục ăn thịt người kia rồi đưa con gái mình về.
Cuối cùng đưa bà sang Trung Quốc dưỡng bệnh, nhiều năm rồi chưa trở lại.
"Giờ họ đang ở đâu?"
Lục Cửu nói ra một địa danh.