Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 4




Thẩm Kiều không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Cậu trốn về phòng mình, dựa vào cửa thở hổn hển một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Ngoài cửa vẫn loáng thoáng tiếng cười đùa, lưng cậu dựa vào thành xe lăn rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Tiếng cười của thanh niên giòn giã vui sướng, toát ra sức sống bất tận.

Bỗng nhiên đôi mắt kia lại xuất hiện trước mắt cậu, quét qua từng tấc trên người cậu, mang theo cảm giác dò xét.

Trịch thượng, cao ngạo, hệt như đang ngắm nghía một món hàng quý hiếm.

Cằm đau rát, trên đó còn lưu lại xúc cảm ngón tay.

Thẩm Kiều chợt thấy buồn nôn cực kỳ.

Cậu đẩy xe lăn tới cạnh giường, tìm một gói khăn ướt rồi cầm khăn tỏa mùi bạc hà thơm ngát từ từ lau sạch cằm.

Thẩm Kiều chà mạnh làm chiếc cằm trắng nõn đỏ bừng, nhưng hình như cậu chẳng có cảm giác gì, đôi mắt cụp xuống, từ từ tăng lực lên, đến khi móng tay dài sơ ý cào một vết nhỏ trên cằm thì cậu mới sực tỉnh.

Thanh niên nhìn sững khăn ướt bị vo tròn trong tay, máu rỉ ra từ cằm bị cậu lau đi, để lại một chấm đỏ trên khăn giấy trắng như tuyết, nhìn hết sức chướng mắt.

Thẩm Kiều vô thức hít sâu.

-

Nước Y.

Đã hai ngày rồi Lục Đình không hề chợp mắt, rốt cuộc Lục Cửu nhìn không nổi nữa nên đem một chai thuốc ngủ tới cho anh.

Đang là ban ngày nhưng trang viên Lục gia vẫn im lìm như chết, mọi người hầu đều câm như hến, đầu cúi gằm, dù có làm việc cũng chỉ dám giao tiếp bằng ánh mắt.

Lục Cửu bước trên thảm cỏ, băng qua vườn hoa rực rỡ rồi đi vào ngôi nhà tráng lệ trước mặt.

Quản gia thấy hắn thì đi tới kính cẩn cúi đầu.

"Lục tiên sinh."

"Lục gia đâu?"

Quản gia liếc mắt nhìn lên lầu, sau đó cấp tốc thu hồi ánh mắt, "Trên lầu ạ."

Lục Cửu đi lên lầu.

Bên ngoài lầu hai có một hồ bơi lộ thiên, Lục Đình đang ở đó.

Anh nằm trên ghế dài, dưới chân đọng một vũng nước nhỏ, trên người đắp khăn tắm, xem ra vừa bơi xong chưa bao lâu.

Rõ ràng đã hai ngày không ngủ nhưng nhìn anh vẫn hết sức phấn chấn, thấy Lục Cửu còn vui vẻ rót cho hắn ly trà.

"Muốn uống thử không? Trà Trung Hoa đấy, tìm ra trong bộ sưu tập của ông già, để chung với một đống đồ cổ."

Lục Cửu cúi đầu nhìn, "Trà không phải pha như vậy đâu ạ."

Lục Đình bưng ly trà đậm đến nỗi chỉ thấy toàn lá trà uống một ngụm. Dường như anh đã mất đi vị giác nên thản nhiên nuốt xuống nước trà vừa đắng vừa chát.

"Xem ra cậu rành quá nhỉ."

Lục Cửu cúi đầu xuống, "Không dám ạ."

"Em tới để báo cho ngài biết người được tuyển là Lục Hoài An."

Lục Đình nhai nuốt lá trà trôi đến khóe miệng rồi nhìn mây bay lãng đãng trên trời, nghĩ xem Lục Hoài An là ai.

Con riêng của lão gia rất đông, dư sức lập một đội bóng kèm theo dự bị.

Dù sao từ khi có quyền thế, lão vô cùng dung túng hai lạng thịt kia của mình, không sợ lây bệnh qua đường tình dục mà mỗi ngày cặp kè một em.

Cũng may trí nhớ của anh khá tốt nên vẫn nhớ được Lục Hoài An.

Trong đầu anh hiện ra một tên tóc vàng mắt xanh, không cao lắm, vừa gầy vừa nhỏ như khỉ con.

Mặc dù hắn không cao lớn nhưng bản lĩnh không hề nhỏ, ngay lần gặp đầu tiên đã móc súng ra chĩa thẳng vào anh.

Chuyện sau đó Lục Đình không nhớ rõ lắm.

Hình như anh không thích người khác cầm đồ chỉ vào mình nên đã chặt một ngón tay của hắn vứt đi.

Ai ngờ chưa qua bao lâu mà tên này lại mò tới cửa.

Lục Đình chậm rãi uống hết ly trà, xoa xoa thái dương như người cha đau đầu vì đứa con ngỗ nghịch của mình, khẽ thở dài một tiếng.

"Thằng bé này quậy quá, cứ giỡn mặt với anh trai hoài. Cậu nói xem, làm anh cũng đâu thể chiều nó mãi được đúng không?"

Lục Cửu không nói gì, mà cũng không dám nói.

Lục Đình hỏi hắn, "Giờ nó đang làm gì?"

Lục Cửu tới đây tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tư liệu.

"Quản lý mấy chỗ ăn chơi ạ."

Lục Đình vuốt ve thành ly, tỏ vẻ khó hiểu.

Lục Cửu khom người đặt chai thuốc ngủ mình đem tới lên bàn bên cạnh. Nghĩ một hồi, hắn lấy lại chai thuốc ngủ, chỉ dốc ra hai viên cho anh.

"Đây là thuốc ngủ, ngài uống vào có thể ngủ một giấc đấy ạ."

Lục Đình nhìn cái chai trong tay hắn rồi nở nụ cười.

"Cho tôi cả chai có phải tốt hơn không, khi nào mất ngủ tôi sẽ tự uống."

Ý cười trong mắt anh làm Lục Cửu cứng người nhưng vẫn cố nói, "Tạm thời để ở chỗ em đi ạ, khi nào ngài ngủ không được thì tìm em lấy."

"Lục Cửu, cậu đang sợ gì hả?"

"Không ạ."

Ý cười của Lục Đình càng sâu hơn, "Tôi quên cậu cũng là sản phẩm từ thói phong lưu của ông già, dù gì chúng ta vẫn là anh em. Nếu tôi chết đi, chưa biết chừng gia chủ kế tiếp của nhà họ Lục sẽ là cậu đấy."

Mặt Lục Cửu lập tức trắng bệch, vội vã quỳ phịch xuống trước mặt Lục Đình, "Gia, ngài biết mà, Lục gia đã không còn quan hệ gì với em nữa, em chỉ là con chó của ngài thôi."

Lục Đình cầm viên thuốc trên bàn trộn với trà đậm đắng nghét rồi nuốt xuống.

"Cậu có biết bên ngoài nói tôi thế nào không? Vong ơn bội nghĩa, không từ thủ đoạn, thua cả heo chó...... Làm chó của tôi thì thấp kém quá."

"Em......"

Lục Cửu còn định nói tiếp nhưng Lục Đình đã phất tay với hắn.

"Thôi xuống đi."

Lục Cửu đành phải đứng dậy đi xuống lầu, lúc ra cửa hắn nhìn Lục Đình với vẻ do dự.

"Lục gia, ở Trung Quốc người ta uống trà để đầu óc tỉnh táo, trà càng đậm thì tác dụng càng mạnh, ngài......"

Hắn dừng một lát.

"Nên uống ít thôi ạ."

Bàn tay bưng ly trà của người đàn ông khựng lại.

-

Tám giờ sáng, Thẩm Kiều thức dậy đúng giờ.

Hôm nay là cuối tuần, ông bà Thẩm đã đi công tác, Thẩm Ngọc còn ngủ nướng nên biệt thự rất yên tĩnh.

Nhưng dì bếp đã đến từ sớm, có thể nói bà là người đối xử tốt nhất với Thẩm Kiều trong biệt thự này.

Trông thấy cậu, bà tươi cười chào hỏi, "Cậu chủ dậy rồi à, hôm nay là cuối tuần mà, sao không ngủ thêm lát nữa?"

Con gái bà cứ đến cuối tuần thì lại ngủ đến chiều mới dậy.

Thẩm Kiều mỉm cười với bà, cậu ít khi cười nên cười lên hơi gượng gạo, nhưng nhìn rất đẹp.

Lông mày cong cong, đôi mắt đào hoa hẹp dài tựa như hồ nước xuân.

Dì bếp đã gần sáu mươi nhưng thấy cậu cười tim cũng vô thức đập nhanh hơn.

"Dì Vương đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, cứ gọi tên cháu là được rồi ạ."

Cậu đâu phải cậu chủ gì, mẹ Thẩm đối xử với chó mèo ngoài đường còn tốt hơn với cậu.

"Đây là phép tắc mà." Dì Vương vặn bếp nhỏ xuống, "Lỡ lão gia và phu nhân nghe được thì sẽ bị trừ lương đó."

Thẩm Kiều không nói tiếp nữa.

Nhà họ Thẩm là điển hình của nghèo mà xài sang.

Mấy năm nay cửa hàng mẹ Thẩm ngày càng ế ẩm, bọn họ đã chuyển từ biệt thự phồn hoa đến biệt thự ở vùng ngoại ô. Tuy đều là biệt thự nhưng điểm khác biệt trong đó khỏi cần nói cũng biết.


Dù kinh tế sa sút nhưng mẹ Thẩm vẫn không chịu từ bỏ lối sống kiểu cách của mình. Quần áo trên người phải luôn hợp mốt, trang sức phải là loại đắt nhất, khi về nhà người hầu cũng phải gọi phu nhân.

Cứ như quý bà hào môn trong tiểu thuyết vậy.

"Cậu chủ chưa ăn sáng đúng không?"

Dì Vương mở nồi bưng sủi cảo mới hấp ra, "Mau tới ăn sáng đi, cậu thích sủi cảo hấp nhất mà."

Bà đẩy Thẩm Kiều tới cạnh bàn ăn rồi nhanh nhẹn pha nước chấm, tiện tay đưa đôi đũa cho cậu.

Thanh niên ngoan ngoãn cầm đũa gắp một cái sủi cảo.

Tướng ăn của cậu rất ưu nhã, tóc dài chưa cột xõa xuống sau lưng, mềm mượt như lụa, dài đến tận eo.

Mái tóc đen nhánh càng làm nổi bật gương mặt tái nhợt của cậu.

Đó không phải màu da do được nuông chiều từ bé mà là lâu ngày không ra nắng, thân thể suy nhược, xanh xao bệnh hoạn.

Hôm nay cậu mặc áo tay dài, cổ tay gầy guộc, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay, gầy đến nỗi một chút thịt cũng không có.

Dì Vương thấy vậy thì hết sức đau lòng.

Bà làm việc lâu năm nên ít nhiều gì cũng biết mấy chuyện dơ bẩn của nhà họ Thẩm.

Bình thường có người khác ở đây, dù đau lòng nhưng vì công việc của mình nên bà cũng không tiện nói gì, chỉ có thể lén lút cho thanh niên ít đồ ăn ở nơi không ai thấy.

Hôm nay ông bà Thẩm đi vắng, Thẩm Ngọc ngủ đến khi mặt trời lên cao vẫn chưa dậy, lòng yêu thương của bà không giấu được nữa.

Thẩm Kiều đang ăn thì một quả trứng gà bóc sẵn được bỏ vào chén, cậu ngẩng đầu lên, dì Vương cười với cậu.

"Ăn thêm quả trứng đi."

Nghĩ một hồi bà lại tới tủ lạnh lấy hộp sữa đặt cạnh cậu.

"Uống sữa tươi cho có chất. Muốn ăn gì nữa thì cứ nói với dì Vương, dì làm cho cháu."

Thẩm Kiều chẳng muốn ăn gì cả.

Cậu ăn hết đĩa sủi cảo trong tay, thêm một quả trứng là đủ no.

"Cảm ơn Dì Vương, nhưng ăn nhiêu đây là đủ rồi, cháu no rồi ạ."

Thẩm Kiều đẩy sữa về phía bà, "Cháu không uống sữa đâu ạ."

Cậu không thích mùi sữa tươi, uống không quen.

Cậu không uống thì dì Vương cũng chẳng ép, chỉ buồn rầu nhìn cái đĩa trống trơn.

"Ăn ít vậy làm sao đủ chất được chứ?"

Con gái bà mỗi bữa đều phải ăn ba chén.

Thẩm Kiều cười với bà, "Sức ăn của cháu yếu lắm, không ăn được nhiều đâu ạ."

Lúc mới ngồi xe lăn cậu luôn thiếu ăn, bị đói lâu ngày nên dạ dày dần teo lại.

"Dì Vương! Đâu rồi?"

Bên ngoài chợt vang lên tiếng Thẩm Ngọc.

Thẩm Kiều ngẩn người.

Dì Vương theo phản xạ dọn đi cái đĩa trước mặt Thẩm Kiều, cất sữa vào tủ lạnh, lau tay vào tạp dề rồi đi ra ngoài.

"Đây đây, sao hôm nay cô chủ dậy sớm thế?"

Vẻ mặt Thẩm Ngọc bơ phờ, nhìn là biết ngủ không ngon, đưa tay che miệng ngáp một cái.

"Hôm nay có hẹn đi chơi với bạn, làm đại bữa sáng đi, ăn xong cháu còn ra ngoài nữa."

Nói xong ả định lên lầu rửa mặt, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng người trong bếp.

Khóe miệng Thẩm Ngọc hạ xuống.

"Ê!" Ả cất giọng hỏi, "Sao anh ta lại ở đây?"

Vẻ mặt dì Vương hơi bối rối, "Cô chủ, cậu chủ chỉ ra ăn sáng thôi ạ."

"Ăn sáng?" Thẩm Ngọc cười nhạo, "Người như anh ta cũng xứng ăn sáng à?"

Thẩm Kiều đã quen với kiểu nói năng cay nghiệt của ả, còn dì Vương vô cùng ái ngại, trên mặt lộ ra vẻ không đành lòng.

Bà nhìn gương mặt thanh thuần của Thẩm Ngọc, thực sự không hiểu tại sao Thẩm Ngọc ở ngoài luôn hiền lành dịu dàng mà lại ác độc với anh ruột mình như vậy?

Trông thấy Thẩm Kiều, Thẩm Ngọc cũng không vội lên lầu.

Ả đi vào bếp, khoanh tay đứng trước mặt Thẩm Kiều rồi cúi đầu nhìn cậu.

"Chắc anh chưa biết đâu nhỉ, tôi sắp làm bạn gái của con trai út nhà họ Tống rồi. Nhà chúng ta xui xẻo lâu như vậy, rốt cuộc giờ cũng tới lúc đổi vận, còn không phải nhờ tôi hay sao."

"Thẩm Kiều......"

Ả cúi người ngắm nghía cậu, không hề che giấu ác ý trong mắt, "Tôi nghe nói mẹ đàm phán chuyện làm ăn bên kia không suôn sẻ lắm, anh đoán xem khi về nhà họ sẽ làm gì anh?"

Thanh niên ngồi trên xe lăn cứng đờ trong chớp mắt, thân hình nhụt chí chùng xuống.

Thẩm Kiều há to miệng như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng vẫn im lặng, đầu cúi gằm như Thẩm Ngọc thường thấy.

Yếu đuối, vô dụng......

Nhưng gương mặt kia lại giống như món quà thượng đế ban tặng, dù không nói lời nào cũng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu mê hoặc lòng người.

Mái tóc dài mượt chẳng những không biến cậu thành quái vật xấu xí như lời ả nói mà trái lại còn khiến gương mặt kia toát ra một vẻ đẹp khó tả.

Mấy sợi tóc lòa xòa bên má, làn da trắng ngần, bờ môi đỏ thắm, so với nhân loại tàn tật hai chân, cậu càng giống yêu tinh hút tinh khí con người trong truyện chí quái hơn.