Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 24-2




Mười một giờ đêm, chiếc Maybach màu đen lái vào biệt thự nhà họ Lục.

Thẩm Kiều đã lên giường ngủ từ sớm, đang chìm trong mộng đẹp thì bị Andy gõ cửa đánh thức.

Cậu ngái ngủ mở mắt ra nhìn căn phòng tối như mực, vẻ mặt hơi đờ đẫn.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

Cậu đành phải bật đèn rồi chống tay nhổm dậy khỏi giường, chậm chạp ngồi lên xe lăn.

Andy hơi áy náy vì đánh thức cậu lúc nửa đêm, nhưng lệnh của chủ nhân hắn không thể không nghe.

"Thẩm tiên sinh, xin lỗi vì nửa đêm quấy rầy cậu, Lục tổng về rồi, anh ấy muốn gặp cậu."

Thẩm Kiều giật mình, lập tức gật đầu, "Tôi biết rồi."

Andy đưa Thẩm Kiều đến cửa phòng Lục Đình rồi áy náy nói, "Tôi không thể vào phòng Lục tổng khi chưa được phép, cậu tự vào nhé."

Thẩm Kiều từ từ siết chặt tay vịn xe lăn.

Lục Đình gọi cậu đến phòng mình vào giờ này, muốn cậu đừng hiểu lầm cũng khó.

Nhưng cuối cùng Thẩm Kiều vẫn không nói gì, mím môi đẩy cửa ra rồi đẩy xe lăn vào.

Cạch——

Sau khi cậu vào, cửa phòng lập tức bị Andy đóng lại.

Giờ phút này cậu giống như bị nhốt trong vực sâu, chẳng ai biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

Trong phòng không bật đèn, chỉ có một ngọn đèn ngủ màu cam.

Lục Đình không ở trên giường mà ngồi trên ghế bên cạnh. Anh ngửa đầu dựa vào ghế, tay cầm điếu thuốc, tàn thuốc đỏ rực lấp lóe trên đầu ngón tay.

Mùi khói thuốc xen lẫn mùi rượu bay đến làm Thẩm Kiều nhịn không được quay đầu ho khan.

Tiếng ho này thu hút sự chú ý của người đàn ông, bỗng chốc Thẩm Kiều cảm nhận được một ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Lạnh lẽo, không mang theo bất cứ cảm xúc nào, hệt như đang bị một con sói rình rập.

Sau đó ánh mắt dời khỏi người cậu, giọng nói khàn khàn của Lục Đình vang lên, "Cậu đến rồi à."

Thẩm Kiều hỏi, "Nghe quản gia nói ngài tìm tôi ạ?"

"Không được sao?" Anh rút thêm một điếu từ hộp thuốc lá.

Từ góc độ của Thẩm Kiều nhìn sang, tàn thuốc trong chiếc gạt tàn trước mặt anh đã chất thành đống, vì chủ nghĩa nhân đạo cậu vẫn khuyên một câu, "Lục tiên sinh, hút thuốc có hại cho sức khỏe đấy ạ."

"Tôi biết......"

Lục Đình ngửa đầu nhả khói, yết hầu nhấp nhô, "Dù sao tim tôi cũng đen rồi nên đâu quan tâm phổi đen hay không đen."

Anh nhìn Thẩm Kiều rồi hỏi, "Cậu sợ tôi lắm sao?"

Thẩm Kiều lắc đầu.

"Vậy cậu ngồi xa thế làm gì, sợ tôi ăn thịt cậu à?"

Thẩm Kiều đành phải đẩy xe lăn tới gần rồi ngửa đầu nhìn Lục Đình, hệt như một chú mèo ngoan ngoãn.

"Ngài say rồi."

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xung quanh, cậu mở miệng nói.

"Đúng vậy." Lục Đình cười khẽ rồi quay sang ngắm nghía cậu, "Biết tôi say mà còn dám tới chỗ tôi, không sợ tôi làm gì cậu sao?"

Thẩm Kiều âm thầm nghiến răng, anh là chủ, cậu nào dám phản kháng chứ?

Nhưng cuối cùng cậu vẫn nở nụ cười, "Không sao đâu Lục tiên sinh, anh muốn làm gì cũng được."

Người đàn ông cao lớn chồm tới gần rồi đưa tay nắm cằm cậu.

Thẩm Kiều bị ép ngẩng đầu lên đối mặt với anh, hơi thở hai người lập tức giao nhau, xoang mũi cậu tràn ngập mùi thuốc lá và mùi rượu nồng nặc.

Nói thật là rất khó ngửi.

Lục Đình không hề biết ý nghĩ trong lòng cậu. Anh đè ép cậu, ngón tay thô ráp cọ xát chiếc cằm trắng nõn của thanh niên khiến cậu khẽ rùng mình.

Hai người cách nhau rất gần, thậm chí anh còn ngửi thấy một mùi hương khó tả, tựa như tỏa ra từ da thịt người đối diện khiến đầu óc vốn đã hỗn loạn của anh càng thêm mụ mị.

"Làm gì cũng được thật sao?"

Ngón tay thanh niên bỗng dưng siết chặt, cụp mắt nói, "Dạ."

Lục Đình bật cười rồi từ từ tới gần cậu, ánh mắt đảo qua mặt cậu, mang theo sức mạnh không thể kháng cự.

Khoảng cách giữa họ gần đến nỗi nhìn từ xa Thẩm Kiều như bị người đàn ông ôm vào lòng.

"Ngẩng đầu lên." Lục Đình nói.

Thân hình Thẩm Kiều hơi cứng lại, cuối cùng vẫn nghe lời ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt màu xám đậm của người đàn ông bị men say làm mờ đi, khi nhìn cậu lại lộ ra vẻ thâm tình hiếm thấy.

Anh cúi mặt đến gần cậu, "Vậy cho tôi hôn một cái nhé?"

Thanh niên không nói gì mà từ từ nhắm mắt lại.

Bộ dạng hết sức ngoan ngoãn.

Nhưng khi môi Lục Đình sắp chạm vào, cậu đột nhiên co rúm lại, quay mặt đi rồi lùi ra sau.

Lục Đình cúi đầu nhìn tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay mình.

Anh ngồi thẳng lên, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn dụi tắt rồi kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

"Không thích thì phải nói chứ."

Thẩm Kiều biện minh theo phản xạ, "Tôi không có......"

Người đàn ông chỉ vào đôi tay khẽ run của cậu, không nói năng gì.

Thẩm Kiều giấu tay vào tay áo rồi nhìn anh, "Anh cũng không cần tôi nữa sao?"

"Không phải."

"Vậy sao anh không hôn tôi?"

Hơn nửa đêm, Lục Đình bị câu hỏi của cậu làm hoang mang, thậm chí còn hoài nghi người say có phải là mình không.

"Tạm thời tôi chưa có sở thích ép buộc người khác."

"Không phải ép buộc."

Thẩm Kiều do dự, cuối cùng nắm lấy tay áo người đàn ông, "Tôi chỉ chưa quen người khác tới gần mình thôi, anh không hề ép buộc, tôi tự nguyện mà."

Lục Đình nhìn bàn tay dè dặt nắm tay áo mình, "Cậu thích tôi à?"

Thẩm Kiều nói, "Tôi có thể thích anh."

Lục Đình: "......"

Lục Đình xoa trán, cảm thấy mình không nên gọi cậu đến lúc nửa đêm.

Làm loạn nãy giờ, cơn say của anh cũng vơi đi quá nửa. Thấy người nào đó rõ ràng cực kỳ ghét bỏ mà vẫn ở cạnh mình, Lục Đình đứng dậy mở cửa sổ thông gió.

Thấy Thẩm Kiều mặc đồ ngủ phong phanh, anh tìm đại một cái áo khoác cho cậu, "Mặc vào đi, ban đêm lạnh lắm."

Thẩm Kiều nghe lời cầm áo khoác anh đưa mặc vào người.

Trong tủ quần áo của người đàn ông chỉ có vest, áo khoác đưa cho cậu cũng là một chiếc áo vest rộng.

Vải áo dày cản lại gió lạnh thổi vào cửa sổ, vì mới giặt sạch nên tỏa ra mùi lan hồ điệp xen lẫn mùi nắng, rốt cuộc mùi thuốc lá và rượu trong phòng cũng tan đi.

Cậu kéo kín áo khoác, vẻ mặt hơi ngơ ngác.

Lục Đình thu dọn tàn thuốc trên bàn, đứng dậy rót cho mình ly nước đá, suy nghĩ giây lát rồi tiện tay rót ly nước ấm cho Thẩm Kiều.

Khi anh ngồi xuống ghế lại, mùi hương lúc nãy đã không còn, chỉ có vẻ mặt vẫn hết sức mệt mỏi.

"Tối nay đi dự tiệc, tôi đã gặp người nhà của cậu, còn có......"

Anh ngập ngừng, "Tống Quắc nữa."

Thẩm Kiều sững sờ, tay cầm ly nước ấm, nghĩ ngợi giây lát rồi thốt ra hai chữ.

"Vậy à."

"Cậu không có gì muốn nói sao?"

"Không ạ."

Cậu cúi đầu uống một hớp, "Tôi đâu còn liên quan gì đến họ nữa."

Lục Đình cười khẽ, "Cậu nghĩ thoáng nhỉ."

Mắt Thẩm Kiều cong cong, không nói gì.

Nhìn cậu cười, Lục Đình chợt nghĩ đến đám hoa hồng mới trồng trong sân.

Ban đêm đèn đường trong sân không sáng lắm, ánh đèn màu cam phác họa những đường nét mơ hồ. Dưới làn gió đêm, những đóa hoa mỏng manh đung đưa theo gió, sương đọng trên cánh hoa lấp lánh như sao.

Thanh niên đối diện khoác áo vest lớn hơn mình một cỡ, tóc dài không buộc lên mà lòa xòa trên vai. Đèn trong phòng cũng không sáng lắm, mơ hồ soi ra hình dáng cậu, đôi mắt cong cong nhìn anh tựa như giọt sương trên cánh hồng trong sân, chẳng khác nào sao rơi.

Lục Đình thoáng sửng sốt.

Gió ùa vào cửa sổ mang theo khí lạnh, bầu không khí kiều diễm giữa hai người lập tức tan biến sạch.

Lục Đình uống cạn ly nước đá, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu ghét bỏ mùi trên người mình.

"Tôi đi tắm đây......" Anh nhìn Thẩm Kiều, "Cậu về đi."

Thẩm Kiều không nói gì mà yên lặng nhìn anh vào phòng tắm.

Khi Lục Đình ra ngoài thì bất ngờ phát hiện cậu vẫn chưa đi.

Người đàn ông mặc đồ ngủ đứng ở cửa phòng tắm, tóc ướt sũng dính vào trán. Anh cầm khăn lau tóc, cụp mắt nhìn thanh niên vẫn còn trong phòng mình, khóe miệng nhếch lên.

"Sao, không đi vì muốn chờ tôi ra ngủ chung à?"

Thẩm Kiều giơ tập thơ trong tay lên, "Có cần tôi đọc không?"

Ánh mắt Lục Đình dời sang tập thơ trên tay cậu, chính là quyển hôm đó anh đưa cho Thẩm Kiều, vốn dĩ nó nằm trong phòng làm việc, không hiểu sao lại lọt vào tay cậu, bị lật vài trang nên hơi phồng lên.

Anh nở nụ cười rồi lười biếng ngồi xuống giường, "Được thôi."

Thẩm Kiều chưa đọc ngay mà chỉ vào mái tóc ẩm ướt của anh, "Tôi nghĩ anh nên sấy khô tóc trước đi."

Lục Đình đưa tay sờ đầu, sau khi lau bằng khăn đã không còn nhỏ nước mà chỉ hơi ẩm.

"Không sao, lát nữa nó sẽ tự khô."

Thanh niên ngồi trên xe lăn hơi cau mày, có vẻ không đồng tình lắm. Nhưng cậu cũng chẳng nói gì mà mở sách ra đọc tiếp đoạn dở dang hôm đó.

Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng êm ái như trước, ngoài trời ánh trăng mờ ảo, Lục Đình nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của cậu dưới ánh đèn đầu giường, đầu óc bị men say xâm chiếm có cảm giác mệt mỏi hiếm thấy.

Anh nửa nằm nửa dựa vào giường, chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà vẫy tay với Thẩm Kiều, "Tới đây."

Thẩm Kiều không thích kiểu gọi như gọi chó của anh nhưng vẫn nghe lời tới gần.

Tiếng bánh xe lăn trên mặt đất vang lên trong phòng.

Thẩm Kiều dừng lại trước giường rồi băn khoăn nhìn Lục Đình.

"Sao......"

Còn chưa dứt lời thì người đàn ông trên giường bỗng nhiên ngồi thẳng lên rồi chồm tới gần cậu.

Mùi thuốc lá và rượu trên người anh đã bị nước nóng cuốn trôi, chỉ còn lại mùi nước giặt lan hồ điệp giống mùi trên áo khoác của cậu, hòa lẫn với mùi cỏ thoang thoảng.

Thẩm Kiều giật mình lùi lại theo bản năng, sau đó eo cậu bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, nhấc cậu lên khỏi xe lăn.

Một khắc sau, cả người cậu rơi xuống chăn êm.

Khi bế cậu lên, người đàn ông khom lưng, đầu kề sát vai cậu, nước đọng ở đuôi tóc nhỏ xuống cổ cậu.

Nước nóng trong phòng tắm sau một thời gian đã lạnh đi, lúc rơi xuống làm Thẩm Kiều co rúm lại theo bản năng.

Rõ ràng nhiệt độ hơi lạnh nhưng cậu cứ như bị đốt cháy, cả người bị bao phủ trong khí tức lạ lẫm, tim đập loạn xạ.

Cậu giống hệt chú thỏ đột nhiên bị tha vào hang sói, lăn trong hang một vòng, cả người bám đầy mùi động vật ăn thịt.

Nhận thức này khiến thú nhỏ ăn cỏ sợ hãi, gồng mình muốn chạy trốn nhưng không sao cử động được, chỉ có thể mở to mắt nhìn Lục Đình chằm chằm.

"Anh làm gì vậy?"

Lục Đình chu đáo đặt người vào một chỗ thoải mái, cởi áo khoác ra rồi kéo chăn đắp cho cậu, còn mình thì tìm một tư thế dễ chịu chui vào chăn bên cạnh, "Đọc đi."

Tập thơ không dày lắm bị Thẩm Kiều nắm nhăn dúm.

"Lục tiên sinh......"

"Ừ?"

Lục Đình ngước mắt nhìn cậu, khuôn mặt ôn hòa thường ngày đã cởi bỏ lớp ngụy trang, lộ ra vẻ lạnh lùng khó gần.

Thẩm Kiều không nói nữa mà vuốt phẳng trang sách nhàu nát trong tay rồi bắt đầu đọc dưới ánh đèn lờ mờ.

Người đàn ông bên cạnh nhắm mắt lại, hình như đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Kiều liếc nhìn anh, đọc hơi lơ đễnh.

Hai người rất gần nhau, gần đến mức không cần để ý kỹ vẫn cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ phía đối diện.

Khác với cơ thể lúc nào cũng lạnh của cậu, qua lớp vải mỏng cậu vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng rực bên cạnh, ngay cả chỗ tiếp xúc của hai người cũng trở nên ấm áp dễ chịu.

Chóp mũi Thẩm Kiều tràn ngập một mùi hương lạ lẫm, mùi này cũng giống như Lục Đình, nhìn thì ôn hòa nhưng thực chất lại rất mạnh mẽ, âm thầm bao trùm lấy cậu, chẳng bao lâu sau Thẩm Kiều cảm thấy toàn thân bám đầy mùi hương kia khiến cậu có ảo giác như mình cũng là vật sở hữu của anh.

Điều này khiến Thẩm Kiều rất không quen.

Cậu cau mày, thấy đối phương có vẻ đã ngủ say thì đặt tập thơ xuống rồi chống tay nhích sang bên kia.

Khi khoảng cách giữa hai người giãn ra, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa quay đầu lại thì phát hiện người đàn ông đang cười như không cười nhìn mình chằm chằm.

Bóng đêm tĩnh mịch, lâu lắm rồi Thẩm Kiều mới có lại cảm giác xấu hổ này, cầm tập thơ bên cạnh lên rồi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác, "Anh chưa ngủ à."

"Vốn dĩ ngủ rồi." Giọng Lục Đình rất nhẹ, mang theo cảm xúc khó đoán, "Nhưng cậu nhúc nhích nên tỉnh lại."

Vì thay đổi vị trí nên chăn đắp trên người Thẩm Kiều bị xốc lên, ánh mắt Lục Đình âm thầm đảo qua ống quần trống rỗng của cậu.

"Sao chân cậu lại biến thành thế này?"

Thẩm Kiều cúi đầu xuống, khi thấy ống quần trên giường thì ánh mắt khựng lại, sau đó thản nhiên kéo chăn đắp lên, "Bị xe tông ạ."

"Vì bất cẩn à? Hay do tài xế?"

"Không phải bất cẩn." Giọng thanh niên rất bình tĩnh, "Do tôi thôi."

Cậu mở tập thơ ra rồi thản nhiên hỏi Lục Đình, "Có cần đọc tiếp không ạ?"

Người đàn ông dời mắt khỏi người cậu rồi nhắm lại, khẽ "ừ" một tiếng.

Thẩm Kiều cụp mắt nhìn chằm chằm chữ trên sách, chắc vì trong phòng hơi tối nên những dòng chữ như nòng nọc kia càng lúc càng mờ đi trong mắt cậu.

Ngón tay cậu nắm mép trang giấy, không gian rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cậu có thể cảm nhận rõ hơi thở mình dần trở nên nặng nề, tim đập nhanh như sắp vọt ra khỏi lồng ngực.

Bỗng chốc Thẩm Kiều lại nghe thấy tiếng còi xe chói tai, màng nhĩ cậu rung lên, dường như có thứ gì đó rời khỏi cơ thể nhưng cậu không sao cảm nhận được.

Đám đông huyên náo, cậu cố mở mắt ra giữa những âm thanh này.

Đập vào mắt chỉ có ánh nắng và dòng máu ấm áp.

Bầu trời tràn ngập sắc đỏ.

Màu đỏ kia rơi xuống từ mặt cậu, nhuộm đỏ tập thơ.

Thẩm Kiều đưa tay muốn lau đi vết tích xấu xí trên sách nhưng tay cậu cũng đỏ, chất lỏng chảy dọc đầu ngón tay làm bẩn cả tập thơ.

Cậu nhắm mắt lại rồi điềm tĩnh mở miệng, thanh âm đều đều.

"Ta giục ngựa qua Giang Nam.

Vào lúc dung nhan như sen nở kia úa tàn.

Gió Đông chưa đến, tơ liễu tháng Ba không bay.

Lòng người như một tòa thành nhỏ vắng lặng.

......"

Ngày hôm sau, khi Lục Đình thức giấc thì Thẩm Kiều đã không còn ở đó.

Cửa sổ không đóng, gió sớm lạnh lẽo ùa vào, đêm qua tóc anh chưa sấy khô nên khi gió thổi qua đầu đột nhiên đau buốt.

Anh xoay người xuống giường, liếc thấy tập thơ để trên bàn.

Chẳng biết nghĩ đến chuyện gì mà anh đi tới cầm tập thơ lên rồi giở đến trang được đánh dấu.

Đó là một bài thơ nước ngoài trữ tình, trang giấy bị nắm nhàu đã được vuốt phẳng phiu, hằn lên mấy nếp nhăn dài ngắn khác nhau.

Anh nhìn bài thơ kia, cảm thấy hơi lạ, hình như không phải bài thanh niên đọc đêm qua.

Gió thổi màn cửa sổ bay lên, mang theo tiếng nói chuyện loáng thoáng dưới lầu.

Lục Đình đi tới đứng cạnh cửa sổ, nhìn thấy Thẩm Kiều đang nói chuyện với người làm vườn.

Cậu mặc bộ đồ ở nhà bằng vải cotton, mái tóc dài được búi lên, từ góc độ của anh nhìn xuống giống hệt một cây nấm nhỏ mọc trên đầu.

Chẳng biết người làm vườn nói gì mà cậu nhếch môi cười ngại ngùng.

Thoáng chốc Lục Đình cảm thấy toàn thân như lún sâu trong chăn êm, cảm giác tồn tại của thanh niên rất thấp, giọng nói không nhanh không chậm luôn có thể kéo anh vào mộng đẹp.

......

Tựa như con đường đá xanh chiều tà.

Bước chân im lìm, màn xuân tháng Ba chưa vén.

Lòng người là ô cửa sổ đóng kín.

......

Người làm vườn khom lưng bắt đầu cắt tỉa hoa hồng mới trồng hôm qua.

Những cành hoa khỏe mạnh trong mắt người khác thì đẹp, nhưng trong mắt bọn họ chúng chỉ hút chất dinh dưỡng từ thân chính nên phải cắt bỏ.

Thẩm Kiều ngồi cạnh nhìn hắn tỉa cành.

Trong tay cậu bưng ly sữa đậu nành dì bếp đưa sáng nay. Buổi sáng đầu thu se lạnh, cậu cũng không vội uống mà cầm trên tay ủ ấm.

Lục Cửu đỗ xe ở cổng đón Lục Đình đi làm, thấy Thẩm Kiều thì lên tiếng chào: "Chào buổi sáng."

Thẩm Kiều lễ phép đáp lại, "Chào buổi sáng, Lục Cửu tiên sinh."

Khuôn mặt sẹo của Lục Cửu lập tức trở nên hiền hòa, "Lúc nào cậu cũng dậy sớm vậy à?"

Thẩm Kiều mỉm cười, "Hôm nay trời đẹp nên dậy sớm một chút."

Lục Cửu nhìn bầu trời quang đãng và bình minh vừa ló dạng trên sườn núi, gật đầu nói, "Đúng là đẹp thật."

Chỉ mới một ngày mà khu vườn trong biệt thự đã khác hẳn.

Trước mặt thanh niên là vườn hồng bạt ngàn, cậu cúi đầu chậm rãi nhấp một ngụm sữa đậu nành nóng, đầu ngón tay ửng hồng.

Dáng vẻ đẹp hơn hoa này khiến trong lòng Lục Cửu rung động, đứng tại chỗ không muốn vào biệt thự gặp ông chủ mặt liệt kia của mình.

Lục Đình là đồ trời đánh, hắn ở xa biệt thự như vậy, Lục Đình có xe không chịu đi mà ngày nào cũng bắt hắn tới đón.

Bởi vậy mỗi ngày hắn phải ngủ ít đi một tiếng.

Lục Cửu xụ mặt, oán khí cuồn cuộn.

Thẩm Kiều bưng ly, thấy Lục Cửu bỗng nhiên lạnh mặt thì không hiểu lắm.

Nhưng nhìn khoảng cách không xa không gần giữa hai người, ngồi im cũng hơi kỳ nên cậu tìm đại một đề tài.

"Ngày nào anh cũng phải đón Lục tiên sinh đi làm à?"

Liếc thấy Lục Đình đi xuống lầu, Lục Cửu nuốt ngược oán khí vào trong, "Vì Lục tổng mới về nước, tạm thời chưa tìm được tài xế phù hợp nên tôi phải đưa đón anh ấy đi làm."

"Hả?" Thẩm Kiều giật mình, "Nhưng hình như hôm đó anh để lại cho tôi danh thiếp của tài xế mà."

"Anh ta ấy à?" Lục Cửu thản nhiên nói, "Bị đuổi lâu rồi."

Thẩm Kiều im lặng uống thêm một hớp sữa đậu nành, cũng không hỏi lý do.

Lục Cửu thấy Lục Đình đi ra thì lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn cụp mắt kính cẩn gọi "Lục tổng."

Nhờ đêm qua ngủ ngon nên tinh thần Lục Đình khá tốt. Anh chống gậy, mặc bộ vest màu xám, viên sapphire trên tay áo đã được tháo ra, đeo một chiếc kẹp cà vạt màu bạc.

Lúc này người làm vườn cũng vừa tỉa cành xong. Hắn bưng đám hoa hồng mới cắt đưa cho Thẩm Kiều, "Đây, hoa cậu cần này."

Thẩm Kiều thấy đám hoa trên tay hắn thì hai mắt sáng lên, nhìn quanh tìm chỗ để ly sữa xuống.

Lục Cửu tinh ý đi tới cầm ly để thanh niên rảnh tay ôm hoa.

Gai nhọn đã được người làm vườn cắt hết, cành lá được tỉa gọn gàng, những bông hoa xinh đẹp tỏa hương thơm ngát được Thẩm Kiều ôm vào lòng.

Cậu cúi đầu ngửi rồi cười cong mắt.

Đám người im lặng, ánh mắt mọi người như có như không rơi vào mặt cậu, không nói lời nào như sợ quấy nhiễu nụ cười này.

Cuối cùng Thẩm Kiều ngẩng đầu lên khỏi đám hoa rồi hỏi Lục Đình, "Lục tiên sinh sắp đi làm ạ?"

Lục Đình gật đầu, trông thấy môi cậu lơ đãng lướt qua đóa hoa như một nụ hôn.

Đôi mắt người đàn ông bỗng nhiên tối đi, bước tới chỗ cậu.

Thẩm Kiều băn khoăn nghiêng đầu nhìn anh.

Anh cúi người rút một cành hồng từ đám hoa trong ngực Thẩm Kiều. Chẳng biết có phải trùng hợp hay không mà anh rút ngay cành hoa lúc nãy Thẩm Kiều vô tình chạm môi vào.

Đóa hồng kiều diễm nằm trong tay người đàn ông, anh cúi đầu hít nhẹ, "Tôi lấy một cành không sao chứ?"

Tiểu mỹ nhân ôm bó hồng ngẩng đầu lên trong nắng sớm, ánh nắng chiếu vào mi mắt cậu, hệt như một giấc mộng dễ vỡ.

"Không ạ."

Cậu nói.

......

Vó ngựa của ta là một sai lầm mỹ lệ.

Ta không phải người về.

Mà là khách qua đường......

......

Rốt cuộc Lục Đình đã nhớ ra câu cuối cùng của bài thơ kia.