Giọng hắn oang oang, hơn nữa hiệp sau của trận bóng sắp bắt đầu nên xung quanh rất đông người.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào Thẩm Ngọc, có người dò xét, có người hóng hớt, ả đứng sượng trân, khuôn mặt dần đỏ lên.
"Tống Quắc, cậu nói vậy là có ý gì?"
"Có ý gì?" Tống Quắc nhếch môi, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu, "Ý trên mặt chữ. Bảo cô cút đấy, nghe không hiểu à?"
"Cậu......"
Thẩm Ngọc bị hắn đuổi thẳng như vậy thì không khỏi tức giận, nhưng nghĩ đến thân phận đối phương và mục đích của mình, ả đành phải nhịn xuống.
"Chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè, nếu tớ có chỗ nào không đúng thì cậu có thể nói với tớ mà, cần gì phải vậy chứ?"
"Thẩm Ngọc."
Tống Quắc khinh khỉnh nhìn ả, "Cô đề cao mình quá nhỉ, cô mà cũng xứng làm bạn tôi sao? Làm khỉ lâu quá tưởng mình là người thật đấy à?"
Câu này của hắn cực kỳ khó nghe, trong đám người phát ra tiếng giễu cợt khiến ả cảm nhận rõ thế nào là xem khỉ diễn trò.
Ả không nhịn được nữa, hai mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa chạy đi. Đám bạn đi chung với ả do dự một lát rồi cũng chạy theo.
Ninh Chiêu trợn mắt há hốc mồm, giơ ngón cái lên với hắn, "Không hổ là cậu, Tống ca."
Tống Quắc phớt lờ hắn rồi vò tóc cầm điện thoại gõ chữ.
【 Tôi chẳng liên quan gì đến cô ta cả.】
Nghĩ một hồi, hắn lại nhắn thêm.
【 Tại cô ta cứ trơ trẽn bám chặt tôi đấy chứ.】
Tiếc là đối phương không trả lời hắn.
—
Thẩm Kiều đã thấy tin nhắn này, nó hiện ra ngay trên giao diện livestream nên muốn làm ngơ cũng khó.
Cậu không trả lời mà cúi đầu làm tiếp việc của mình.
Nhưng lại hơi lơ đễnh.
Buổi livestream hôm nay vẫn ảm đạm đến đáng thương, mở hậu trường ra, ngoại trừ người xem tên "Lu" chỉ còn một nhóm người máy.
Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện đen thui của người kia, có chút phân tâm, động tác tay dần chậm lại.
Khi sực tỉnh thì đã làm sai mấy bước, trên màn hình hiện ra một bình luận.
【 Sao thế?】
Là Lu.
"Tôi......"
Thẩm Kiều cầm sợi len, nghĩ đến tin nhắn lúc nãy, vẻ mặt hơi thất thần.
"Tôi đã làm một chuyện."
Cậu nói, "Tôi trả đũa rồi."
Dù Tống Quắc có nói gì sau khi đọc tin nhắn của cậu thì Thẩm Ngọc cũng không được vui vẻ.
Người đối diện giống như một phụ huynh dung túng đứa con nghịch ngợm của mình vô điều kiện, hoặc là một người ngoài cuộc dụ dỗ cậu sa vào bóng tối mà không hề có gánh nặng tâm lý.
【 Đây là chuyện tốt mà, không phải sao?】
【 Cô ta đã bắt nạt cậu nên xứng đáng bị như vậy.】
Xứng đáng bị như vậy......
Thẩm Kiều nhìn mấy chữ này, vẻ mặt thoáng sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn bọn họ luôn trút mọi ác ý lên người cậu, trịch thượng nhìn bộ dạng chật vật bất lực của cậu rồi nói một câu như lẽ đương nhiên——
Mày đáng bị như vậy.
Nhưng bây giờ lại có người đứng trước mặt cậu, nói với cậu: Cậu chẳng làm gì sai cả, cô ta xứng đáng bị như vậy.
Chẳng hiểu sao Thẩm Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm, tựa như trút được gánh nặng trong lòng.
Đến giờ ăn tối Thẩm Ngọc vẫn chưa về.
Thẩm Kiều ngồi ở góc bàn như người vô hình, không nói một lời.
Vì đàm phán đầu tư thất bại, Thẩm Thu Hòa bị Thẩm lão gia mắng một trận, mấy ngày nay tâm trạng càng tệ hơn, Quý Thành Miên không dám động đến mụ nên cũng câm như hến.
Vì vậy bữa cơm tối của Thẩm gia cực kỳ yên tĩnh.
Thẩm Thu Hòa chưa động đũa, hai người còn lại cũng không dám động, chỉ biết nhìn mụ cau mày gọi điện cho Thẩm Ngọc lần nữa.
Đầu dây bên kia vẫn đang bận.
Thẩm Thu Hòa bực bội ném điện thoại lên bàn, "Con nhỏ chết tiệt này rốt cuộc đi đâu chơi rồi hả? Đêm hôm khuya khoắt cũng chưa về nữa."
Quý Thành Miên dè dặt an ủi mụ, "Em đừng lo quá, nó là sinh viên mà, tuổi này ham chơi lắm."
Thẩm Thu Hòa cười lạnh, "Nó lớn rồi, có dã tâm, cánh cũng cứng cáp rồi nên bà già này đâu quản được nữa!"
Thẩm Kiều lí nhí, "Con...... chiều nay nghe nó nói chuyện với bạn qua điện thoại, nghe nói Tống Quắc gì đó đang chơi bóng, thế là vội vã đi ngay."
"Tống Quắc?" Thẩm Thu Hòa khựng lại, "Mày nghe rõ Tống Quắc thật hả?"
Bị mụ nhìn chằm chằm, Thẩm Kiều lắp bắp, "Không...... Không rõ lắm, hình như là vậy."
Thấy vẻ khúm núm của cậu, Thẩm Thu Hòa lập tức nổi nóng, "Chẳng biết nuôi mày được tích sự gì nữa? Chỉ giỏi......"
Mụ còn chưa dứt lời thì nghe thấy tiếng kêu thất thanh của dì Vương ngoài cửa, "Ôi! Cô chủ bị sao vậy? Sao lại uống say thế này?"
Mọi người nhìn ra cửa, trông thấy dì Vương dìu một người loạng choạng đi vào.
Ả mang đôi giày cao gót gần năm centimet, bước chân lảo đảo, thất tha thất thểu dựa vào dì Vương, gò má đỏ bừng, trên mặt lem luốc son phấn.
Không phải Thẩm Ngọc thì là ai?
Thẩm Thu Hòa giật mình, không kịp đặt đũa xuống mà lập tức đứng dậy chạy tới cạnh ả.
"Ôi tổ tông của mẹ! Sao vậy con?"
Thẩm Ngọc vừa thấy Thẩm Thu Hòa thì giống như tìm được chỗ dựa, ôm cổ mụ gào khóc.
"Mẹ......"
Thẩm Thu Hòa bị tiếng khóc của ả làm tim như vỡ nát, "Tiểu Ngọc đừng khóc nữa...... Có chuyện gì vậy? Sao lại uống nhiều thế này? Ai bắt nạt con?"
Thẩm Ngọc được mụ ôm ngồi xuống sofa, thút thít nói: "Thì ra Tống...... Tống Quắc lại nghĩ con như vậy, trong mắt cậu ấy con chỉ là một con khỉ mà thôi."