Khi Thẩm Kiều dọn dẹp xong nhà cửa đã gần mười một giờ trưa, cậu đẩy xe lăn vào phòng mình.
Một căn phòng rộng chưa đầy mười mét vuông.
Chỉ để vừa một cái giường, một cái bàn nhỏ và xe lăn của cậu.
Hôm nay trời mưa.
Các thành phố phía Nam đều như vậy, trời quang mây tạnh chưa được mấy ngày đã mưa dầm liên miên.
Phía trên chiếc bàn là một ô cửa sổ nhỏ xíu, cửa sổ đóng đinh không mở ra được nhưng mặt kính được Thẩm Kiều lau sạch bóng. Ngoài cửa sổ là một cây ngô đồng cao lớn, cành lá vươn dài trong mưa, phiến lá to bản dựa vào kính, nước mưa trượt xuống ngọn lá tạo thành những dòng chảy ngoằn ngoèo.
Tí tách......
Tí tách......
Cậu ngẩng đầu lên, mượn ô cửa sổ này để quan sát thế giới bên ngoài.
Khi đồng hồ điểm mười một giờ, Thẩm Kiều cúi đầu xuống, mái tóc dài che khuất quá nửa khuôn mặt, lộ ra màu da trắng nhợt đáng sợ.
Đôi tay gầy guộc giơ lên vén tóc dài ra sau rồi lấy một sợi thun đen cột lại.
Cậu lấy điện thoại di động trong ngăn kéo đặt lên giá đỡ, thuần thục chỉnh góc độ rồi bật livestream.
Đám người lần lượt vào xem livestream, cuối cùng số lượng người xem giữ nguyên mức một trăm chứ không tăng lên nữa.
【 Tới rồi đây, tới rồi đây, hôm nay streamer định làm gì vậy?】
【 Hôm qua học làm vòng tay tặng bạn trai, ảnh thích lắm.】
【 Làm sổ tay đi! Làm sổ tay đi! Bé muốn xem sổ tay lâu lắm rồi!】
......
Thấy bình luận kia, Thẩm Kiều mím môi.
Làm sổ tay cần rất nhiều vật liệu, cậu không có tiền mua nên lâu nay vẫn luôn trì hoãn.
Thanh niên rũ mắt lấy ra một cuộn len và kim đan từ trong ngăn kéo cất điện thoại.
Giọng cậu rất hay, nhẹ nhàng trong trẻo, không nhanh không chậm, rất dễ làm người khác bình tâm.
"Hôm nay chúng ta sẽ học cách đan áo len trẻ em, nhà ai có trẻ con thì học nhé, các bé nhận được áo len bạn đan chắc sẽ vui lắm đấy."
Giao diện livestream không chiếu mặt cậu mà chỉ có một đôi tay mảnh khảnh. Chất lượng hình ảnh của điện thoại rất kém nhưng vẫn không giấu được hai bàn tay trắng đến phát sáng, khớp xương cân đối, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, khi hạ xuống có thể thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay.
【 Phải công nhận đôi tay này của streamer......】
【 Nhìn lâu rồi nhưng vẫn không nhịn được xuýt xoa trầm trồ.】
【 Chẳng phải các người vào xem thủ công à?】
【 Thủ công, thủ công, không ngắm tay thì ngắm gì hả.】
......
Thẩm Kiều cũng đọc được những bình luận này.
Trước kia số người xem livestream của cậu không bao giờ vượt quá năm mươi, sau đó một blogger mê tay đẹp cắt tay cậu đưa vào video nên nhiều người nghe danh đến xem cậu livestream.
Nhưng cậu không để lộ mặt, tính cách trầm lặng, không giỏi ăn nói, hơn nữa toàn làm đồ thủ công buồn tẻ chẳng có gì thú vị.
Người đến rồi đi, tựa như sóng biển bất chợt dâng lên rồi lại hạ xuống.
Nhưng cũng có một số người chung thủy với tay cậu ở lại.
Cậu không biết đối phó với mấy lời đùa giỡn đột ngột này thế nào, tay nắm cuộn len càng lúc càng chặt, chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch, lộ ra vẻ quẫn bách.
Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn im lặng.
【 Bước lúc nãy làm thế nào vậy? Theo không kịp.】
Bình luận này đã cứu Thẩm Kiều khỏi nỗi xấu hổ, cậu thả lỏng tay, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Không sao, để tôi tháo ra làm lại lần nữa, bước này hơi phức tạp nên xem lần đầu không hiểu cũng là bình thường."
Cậu nói khẽ rồi tháo chỗ vừa đan ra, từ từ đan lại lần nữa.
"Giờ các bạn đã hiểu chưa?"
Không ai trả lời cậu, buổi livestream giảm đi hai mươi người xem.
Khóe miệng thanh tú của thanh niên trĩu xuống, đôi môi tái nhợt mím đỏ bừng, vô thức cắn môi dưới đến khi cảm giác đau nhói làm cậu sực tỉnh.
Thẩm Kiều luống cuống nhả môi ra rồi kéo lại chiếc áo len chưa thành hình trong tay.
"Được rồi, nếu đã hiểu bước này thì chúng ta sẽ sang bước tiếp theo, bước này không phức tạp lắm, tôi sẽ làm thật chậm để mọi người đều học được......"
......
Ở nước Y, lúc này đã gần nửa đêm.
Mặt trăng treo cao, ánh sáng lạnh lẽo rọi qua cửa sổ sát đất phản chiếu ánh bạc xuống sàn nhà sẫm màu.
Văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng và nguồn sáng từ laptop phác họa ra hình dáng mơ hồ của người đàn ông trên sofa.
Tư thế lười biếng, thân hình cao gầy, ánh sáng phản chiếu trên gương mặt mơ hồ, chỉ lờ mờ thấy được những đường nét góc cạnh.
Lục Đình rít một hơi thuốc rồi ngửa đầu dựa vào sofa.
Cảm giác cay nồng kích thích giác quan khiến anh thỏa mãn nheo mắt lại.
Buổi livestream trên máy tính vẫn đang diễn ra, chất lượng hình ảnh kém nhưng đôi tay bên trong lại rất đẹp. Giọng chủ nhân đôi tay này không lớn lắm nhưng vô cùng êm tai, khi nói về cách đan áo mà anh nghe không hiểu, Lục Đình chỉ thấy cơn buồn ngủ dâng lên.
Đã hai ngày rồi Lục Đình không hề chợp mắt.
Trong phòng tối lờ mờ, ánh trăng phác họa bóng cây ngoài cửa sổ, gió thổi xào xạc kéo căng thần kinh vốn đã căng thẳng của anh.
"Áo này đan cho bé gái nên tôi chọn màu hồng phấn, mọi người có thể chọn màu theo nhu cầu của mình."
【 Streamer mua len ở đâu vậy?】
Lục Đình nhìn thấy một bình luận lẻ loi trơ trọi hiện lên màn hình.
Hiển nhiên streamer kia cũng thấy.
Bàn tay cầm kim đan dừng lại, giọng nói lớn hơn chút ít, mang theo vẻ ngại ngùng.
"Len này mua trên mạng, không đắt đâu, nếu cần tôi sẽ gửi link qua tin nhắn riêng cho bạn."
Hình như ở nơi của streamer đang mưa, tiếng mưa tí tách hòa vào giọng nói nhẹ nhàng của cậu khiến Lục Đình thức trắng hai ngày nay rốt cuộc cũng thấy buồn ngủ.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì mưa tạnh.
Ánh nắng sau cơn mưa rọi vào tay streamer qua tấm kính, phủ ánh sáng dìu dịu lên đôi tay kia.
Hệt như ngọc mỡ dê thượng đẳng, ngay cả đường cong cũng lộ ra cảnh đẹp ý vui.
Ánh mắt anh vô thức dán vào đôi tay kia.
Đẹp thật......
Lục Đình ngậm điếu thuốc hờ hững nghĩ.
Anh xoay xoay con dao trong tay, chẳng biết bấm vào đâu mà lưỡi dao bật ra, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trong bóng tối lờ mờ.
Nếu bất cẩn rạch lên mu bàn tay chắc sẽ đau lắm nhỉ?
Đau như vậy cậu có khóc không?
Người đàn ông xếp con dao trong tay lại rồi dựa vào ghế sofa cười khẽ.
Nói chuyện êm tai như vậy, khóc lên chắc sẽ càng hay hơn nhỉ?