Cơn buồn ngủ như thủy triều ập tới khiến cô không đủ sức để tỉnh dậy. Người nọ chẳng chút đề phòng nào tiếp tục kéo chăn ấm quấn người, hơi cựa quậy một chút ý bảo đừng làm phiền tới cô nữa.
Sau đó Doãn Doanh lại tìm một chỗ thoải mái trên sofa, tiếp tục rúc cơ thể lại, cuộn tròn mình thành con tôm, ngủ đến say mê.
Vạn Luân Thành thấy cô như thế thì càng cười to hơn. Bất quá tiếng cười hiện giờ cũng chẳng chút hề hấn gì với người đang mê ngủ.
Doãn Doanh bất biết nhắm nghiền mắt, chỉ sợ trời sập xuống mới có thể khiến cô tỉnh dậy.
Có lẽ trước lúc ngủ đã uống thuốc an thần rồi – Vạn Luân Thành ngẫm nghĩ, lại ngẩng mặt nhìn về phía bàn trà. Quả nhiên nhìn thấy một ly nước cạn, cùng với một bọc thuốc đang nằm an vị ở đó.
Sắc mặt người đàn ông nọ bỗng chốc trở nên âm trầm, tuy nhiên nghĩ tới cô phải nhờ đến thuốc mới được ngủ ngon, Vạn Luân Thành lại cảm thấy xót thương và đau lòng, đáy mắt lập tức trở nên nhu hòa hiền lành như trước.
Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, cũng không có ý định để mặc cho cô ngủ đến quên giờ giấc như thế. Người đàn ông nọ dò tay vào trong chăn, rất nhanh đã tìm thấy eo bụng mềm mại của Doãn Doanh.
Lòng bàn tay anh dán sát vào da thịt mịn màng của cô gái vuốt ve hai vòng.
Doãn Doanh khó chịu hơi vung tay, lại bị Vạn Luân Thành bắt được.
Người đàn ông nở một nụ cười yêu nghiệt, vừa sờ soạng vừa cúi đầu hôn hôn khóe miệng của cô.
“Có chịu tỉnh lại chưa hửm? Bé sâu ngủ này.”
Doãn Doanh không phản kháng, cô chỉ nhăn mặt ậm ừ trong thanh quản: “Ưm… buồn ngủ lắm… Đừng sờ… đừng… sờ mà…”
Vạn Luân Thành đương nhiên không buông tha, càng được nước lấn tới, tiếp tục vói tay vào sâu trong áo, lần tìm tới hai ngọn đồi thịt mềm mại mà anh vẫn luôn nhung nhớ kia.
Thế nhưng bàn tay vừa chạm tới ngực áo, liền khựng lại đôi chút.
Vạn Luân Thành cúi đầu nhìn cô đang nhăn mày khó chịu, anh lại bật cười thành tiếng.
“Lần này xem ra có chút phòng bị.” – Không còn dám thả rông ở trong nhà nữa.
Bị Vạn Luân Thành chê cười như thế nhưng Doãn Doanh vẫn không hay biết gì, cô vẫn hiên ngang nằm ở đó và trở thành miếng thịt béo bở ngon lành cho thú dữ săn mồi.
Trong lòng Vạn Luân Thành cũng bắt đầu rục rịch cảm giác, khó khăn lắm anh mới có thể nhịn xuống được dục vọng đang được đẩy lên cao kia.
Tuy nhiên cái thói trêu ghẹo cô vẫn không bỏ. Hai mắt người đàn ông có chút nham hiểm híp lại, anh khẽ cười, lại tiếp tục dò tay vào trong chăn tìm chút hơi ấm.
Bàn tay giống như sóng nước vờn lướt trên từng tấc da thịt mịn màng của Doãn Doanh. Vạn Luân Thành cúi đầu hôn hôn lên đôi môi của cô, chiếc lưỡi lạnh lẽo liếm qua vành môi hồng nhuận.
“Hưm…” một tiếng đầy ngọt ngào. Tiếng than thở ấy như chất kích thích rót vào tai của Vạn Luân Thành.
Doãn Doanh bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Ngọn đồi nhô cao dưới một lớp áo ngực cứ không ngừng được xoa nắn, chẳng mấy chốc dưới động tác vén áo xuống của Vạn Luân Thành, đầu vú căng cứng vì kích thích đã bị kéo ra bên ngoài.
Hơi thở Doãn Doanh trong cơn say ngủ bắt đầu trở nên dồn dập hỗn loạn, cô bị Vạn Luân Thành càn quấy đến mức ngủ không được nữa, bắt đầu lấy lại được sự tỉnh táo.
Doãn Doanh hơi mở mắt, bóng dáng cao lớn anh tuấn của người đàn ông kia che lấp đi tầm nhìn của cô.
Vạn Luân Thành nở một nụ cười tà mị, vừa thấy cô tỉnh dậy, anh đã cúi đầu chế trụ lên đôi môi mềm mại, không cho Doãn Doanh có cơ hội mắng anh.
“Ưm…”
Đôi môi bị tách mở để chiếc lưỡi của nam nhân kia thuận thế tiến vào càn quét.
Doãn Doanh cảm thấy trống ngực run lên bần bật, bởi vì còn chưa kịp tỉnh hẳn, cô mơ hồ bung chăn, đưa tay chống đỡ lấy trước ngực Vạn Luân Thành mà kháng cự.
Sau đó lại phát hiện cơ thể dưới lớp chăn của mình bị ai kia lôi kéo áo quần xộc xệch, bên ngực phải lộ ra bên ngoài lớp áo ngực phòng vệ, đầu vú căng cứng bị Vạn Luân Thành trêu đùa bên tay.
“Ưm… thả ra…” Doãn Doanh đỏ mặt.
Chẳng mấy chốc cơ thể nổi lên phản ứng kỳ lạ.
Nhưng cô không dám thả hồn bay bổng bị cám dỗ che lấp lý trí nữa, lần này Doãn Doanh cương quyết đẩy người đàn ông kia ra, không cho anh tiếp tục với trò đùa này nữa.
Vạn Luân Thành cũng không thật sự muốn đè cô, bất quá chỉ là vừa về nhìn thấy mỹ nhân đang ngủ ngay trước mắt, nửa thân dưới của người đàn ông bỗng chốc trở nên mất khống chế chút thôi.
Tuy nhiên anh vẫn đủ tỉnh táo để khống chế bản thân mình, thầm nghĩ có muốn cũng nên để tối rồi hẵng muốn.
6 giờ chiều, phải chăm cún con ăn cơm đã chứ. Dù sao cũng mua sẵn ba con sói rồi, đêm nay cũng không cần phải kiềm chế xuất ra bên ngoài nữa. Bây giờ hay tối đều như nhau thôi, Doãn Doanh sớm muộn cũng bị anh ăn sạch.
“…” suy nghĩ xấu xa lướt qua trong đầu khiến khóe môi Vạn Luân Thành bất giác cong lên.
Doãn Doanh nhìn trúng biểu hiện này của anh, cô nhíu mày tức giận.
“Anh cười cái gì chứ!”
Cô lùi mình về phía sau một chút, né tránh Vạn Luân Thành. Sau đó nâng chăn che chắn cơ thể, ở dưới lớp chăn mỏng tự chỉnh trang lại quần áo của bản thân mình.
Tên họ Vạn vô liêm sỉ! Dám ngang nhiên… ngang nhiên cởi đồ cô…
Doãn Doanh sau khi mặc áo lại chỉnh tề, cô đưa ánh mắt hình viên đạn phóng về phía Vạn Luân Thành, ai oán người đàn ông kia sao lại quá hạ lưu vô sỉ.
Nhưng Vạn Luân Thành vẫn vô cùng thản nhiên không thèm để tâm tới ánh mắt của cô đang phóng lợn về phía mình.
Anh nhún vai, còn cố tình trêu chọc: “Hôm nay cún con biết mặc áo ngực rồi à?”
“Anh!”
“Bình thường ở nhà có bao giờ thấy em mặc đâu. Hôm nay mặc như vậy có phải là muốn tôi tự tay cởi ra giúp em không?”
“Vạn Luân Thành! Anh… anh…” - Thật hết nói nổi mà!
“Cún con ngoan, không cần ngại.”
Vạn Luân Thành bật cười, nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì tức giận của cô khiến anh cảm thấy càng thêm thú vị: “Để tôi giúp em nhé.”
Vạn Luân Thành bỗng dưng sáp tới, anh vô cùng mặt dày không chút liêm sỉ mà nói:
“Để tôi giúp em cởi ra. Ở nhà mặc áo ngực hoài bí bách lắm. Thả ra cho dễ thở nhé, được không?”
Người đàn ông kia nói mà chẳng biết ngượng, càng nói càng hăng say, nụ cười yêu nghiệt của anh ta khiến gương mặt của Doãn Doanh trở nên đỏ bừng bừng vì vừa ngại vừa giận.
“Anh đừng nói nữa… anh im lặng đi!”
Doãn Doanh không muốn nghe thêm, cô vơ đại chiếc gối sofa quăng tới trước mặt Vạn Luân Thành, sau đó muốn bỏ chạy.
Nhưng ai kia đương nhiên không để cho cô có cơ hội chạy thoát, anh đỡ tay chặn lại gối, còn nhanh như chớp nắm lấy tay cô giữ lại không cho đi.
Người đàn ông nọ sáp tới càng lúc càng gần hơn, gương mặt điển trai đạo mạo như thế nhưng khi mở miệng thì toàn những lời bỉ ổi vô liêm sỉ không gì sánh được.
Thanh âm trầm thấp của Vạn Luân Thành khiến trống ngực Doãn Doanh đập mạnh liên hồi. Anh ta ghé tai cô thủ thỉ:
“Cởi ra chút đi… Doanh Doanh ngoan, tôi khát sữa quá.”