Một giấc ngủ chập chờn kéo dài khiến cho Doãn Doanh tỉnh dậy trong trạng thái uể oải mệt mỏi.
Ánh nắng mặt trời ngoài ô cửa sổ vẫn còn chưa gay gắt, Doãn Doanh ngồi bật dậy trên giường, thẫn thờ hồi lâu mới lấy lại được sự tỉnh táo.
Lúc xuống nhà thì đã thấy Chung Sở Hòa và Vạn Luân Thành đang ngồi dùng bữa sáng. Nhìn thấy cô, Chung Sở Hòa nhanh chóng gọi một tiếng:
“Doanh Doanh, lại đây ăn sáng đi.”
Doãn Doanh ngượng ngùng ngồi xuống bàn, đối diện với sự hờ hững của người đàn ông kia, cô lại lúng túng không biết làm sao.
Vạn Luân Thành hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon sao?”
Câu nói này hiển nhiên là để chê trách cô sáng sớm ngủ dậy muộn hơn hai cậu cháu bọn họ…
Thanh âm lạnh như băng của Vạn Luân Thành vang lên khiến cho Doãn Doanh càng thêm bối rối, cô thầm chửi mắng trong lòng rằng người đàn ông này thật đúng là khắc tinh của đời cô, thế nhưng ngay lúc lúng túng không biết phải đáp làm sao, Chung Sở Hòa bên cạnh đã đỡ lời giúp.
“Doanh Doanh lạ chỗ nên ngủ không ngon, đêm qua em ấy nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.”
“Vậy à.”
Giọng nói của Vạn Luân Thành thản nhiên một cách lạ thường, anh hơi nâng mắt nhìn hai đứa nhỏ ở trước mặt mình, rồi lại nở một nụ cười đầy thâm ý: “Đêm qua cậu cũng ngủ không ngon. Nửa đêm thức dậy khô rát cổ họng phải xuống nhà tìm chút nước uống.”
Có lẽ là Vạn Luân Thành cố ý gợi chuyện đáng xấu hổ của đêm qua. Giọng nói của anh mang đầy ý tứ sâu xa, nói đoạn lại nâng mắt nhìn biểu hiện của Doãn Doanh.
Hiển nhiên lời này có lực sát thương lớn, trực tiếp đả kích tâm trạng của Doãn Doanh.
Gương mặt của cô gái nọ hết xanh rồi lại trắng, nhắc tới chuyện đêm qua khiến cho sống lưng của Doãn Doanh lạnh toát, cô nhớ rõ nụ hôn bá đạo của người đàn ông kia, cũng không quên hơi ấm từ bàn tay không yên phận của anh.
Lúc này ngẩng mặt nhìn anh ta, Doãn Doanh phát hiện Vạn Luân Thành lại như đang cố ý liếm môi.
Cô vụng trộm nuốt một ngụm nước bọt hoảng sợ, bởi vì lo lắng quá độ nên ánh mắt cô cứ lượn lờ nhìn quanh, trái tim không thể yên ổn nổi mà cứ đập lên thình thịch.
Chung Sở Hòa lại không nhận ra được điều kỳ lạ, y cũng gật gù nói mấy nay thời tiết hanh khô, còn nhắc nhở cậu ba của y uống nhiều nước một chút đừng để mất nước.
Doãn Doanh thật không chịu nổi nữa, rất muốn mau chóng thoát khỏi căn nhà này càng sớm càng tốt.
Ngay lúc cô định quay sang hỏi nhỏ Chung Sở Hòa xem khi nào thì ông chủ cho thuê nhà sẽ giao nhà cho cô thì đúng lúc y nhận được một cuộc điện thoại.
Cũng không biết là ai gọi tới, gương mặt của Chung Sở Hòa có chút biến sắc.
“Anh sao thế?”
Đột ngột Chung Sở Hòa nắm chặt lấy điện thoại rồi đứng bật dậy trước ánh mắt ngỡ ngàng của Doãn Doanh.
“Anh…” Y lúng túng gãi đầu, ánh mắt nhìn loạn một chút, rồi mới nhỏ giọng nói: “Anh đi nghe điện thoại.”
“…” đối với biểu hiện này của bạn trai, Doãn Doanh cảm thấy khó hiểu. Đợi đến khi bóng dáng của Chung Sở Hòa khuất xa rồi cô mới có thể thốt ra một tiếng ‘ừm’ thật nhẹ.
Doãn Doanh vốn chỉ định hỏi thăm một chút bởi vì thấy sắc mặt của y không tốt, nào ngờ phản ứng của Chung Sở Hòa lại có phần thái quá đến vậy.
Làm sao vậy nhỉ?
Doãn Doanh cảm thấy khó hiểu, lại lo lắng cho y. Lúc này nhìn lại mới phát hiện giờ đây trên bàn ăn chỉ còn mỗi cô và Vạn Luân Thành mà thôi.
Vạn Luân Thành trước phản ứng kia của Chung Sở Hòa dường như không lấy gì làm lạ, anh còn biết rõ là ai đang gọi tới cho cháu trai của mình. Chỉ tiếc là cháu dâu ngây thơ không hiểu chuyện, nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành thật muốn trêu ghẹo.
“Đêm qua mơ đẹp không?”
“…” Doãn Doanh vốn đang suy đoán phản ứng của Chung Sở Hòa, lại bị câu hỏi này của Vạn Luân Thành làm cho phân tâm.
Hỏi vậy là có ý gì?
“Có mơ thấy đang hôn tôi hay không?” Thanh âm trào phúng kia không đợi Doãn Doanh lên tiếng đã tiếp tục cất lên phá đám.
Doãn Doanh sợ chết khiếp! Cô theo bản năng vội đứng bật dậy đưa tay che miệng của người đàn ông nọ không cho anh tiếp tục nói bậy.
Bởi vì đang đối diện nhìn nhau, Doãn Doanh có thể nhận thấy ánh mắt của Vạn Luân Thành mang theo tia đắc ý.
Người đàn ông nắm tay của cô kéo ra khỏi miệng anh, lại nhét khăn giấy vào lòng bàn tay Doãn Doanh.
“Nhớ nhung đôi môi của tôi à.”
“…” Doãn Doanh cạn lời không nói được gì, cô nhỏ giọng mắng: “Đồ thần kinh.”
Dường như sau cái tát vang dội ở thư phòng kia, Doãn Doanh lúc này đã không còn quá mức sợ sệt người đàn ông này nữa. Chỉ cần là anh ta không dùng đoạn video đó uy hiếp, vậy thì cô cũng không tiếp tục nhún nhường nữa.
Ngay lúc cô định rời đi, thì người làm liền mang một phần ăn sáng tới cho cô. Doãn Doanh hết cách, phải ngồi lại dùng bữa trước ánh mắt đầy khiêu khích của Vạn Luân Thành.