Hai tay Doãn Doanh tạm thời được thả tự do, cô liền dùng nó bịt chặt miệng mình. Thế nhưng dù cho đã cố gắng hết sức, tiếng rên đầy kỳ quặc vẫn vang vọng khắp phòng, thật khiến cô xấu hổ không biết phải làm sao.
Vạn Luân Thành càng mút mát càng cảm thấy si mê không dừng được, ngón tay anh cũng không rảnh rỗi đưa sâu vào trong huyệt động tách rộng nơi mềm ướt kia ra.
Lôi chất dịch trắng ra bên ngoài theo động tác đưa đẩy của ngón tay, kích thích vách thịt mềm mại của Doãn Doanh khiến cô cong người run bần bật.
“Ưm… đừng- đừng mà…”
Đầu ngón chân cũng co quắp lại theo từng đợt khoái cảm đến điên đầu. Trên người cô như có hàng ngàn hàng vạn con kiến nhỏ đang bu lại thưởng thức kẹo ngọt, khiến cô ngứa ngáy đến không khống chế được mà dãy dụa.
“Đừng che đậy giọng nói của em… cún con, ngoan nào, tôi muốn nghe lắm. Em rên cho tôi nghe được không? Hửm?”
Vạn Luân Thành biết điểm yếu của Doãn Doanh, anh vừa thấp giọng dỗ dành cô nghe lời, bên dưới lại không ngừng đâm sâu ngón tay thon dài vào huyệt nhỏ, miệng lưỡi thì kích thích cắn nhẹ vào viên trân châu khiến cô không chịu được nữa mà bắn nước.
“A… ưm… đừng, đừng liếm…”
“Vạn… Vạn Luân Thành… không, ưm… tôi không chịu được…”
“Tôi… tôi sắp… ưm!”
Doãn Doanh khóc nấc, dưới kích thích dồn dập liên tục như vậy, một người đã lâu rồi không nếm trải mùi vị tình dục nhanh chóng mà bắn nước tung tóe.
Cô xấu hổ không biết nói gì ngoài khóc nức nở, hai chân co giật liên hồi vì khoái cảm mãnh liệt.
Bên dưới vẫn không ngừng co rút, lại cảm nhận được đôi môi lành lạnh của người đàn ông kia đang rà sát.
Cao trào qua đi không bao lâu, trong lúc Doãn Doanh còn đang thở hổn hển che mặt khóc. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng mở khóa quần đang vờn bên tai.
Cô mở to mắt, nhìn xuống mới thấy người đàn ông nọ đang vừa nhìn nơi nhạy cảm của cô vừa đưa tay tự vuốt ve an ủi cự vật trong tay mình.
Vật tượng trưng nam tính cứng rắn phồng to ngay trước mắt, kích thước đáng kinh sợ khiến Doãn Doanh không nhịn được nuốt khan một ngụm.
Cô biết Vạn Luân Thành nhẫn nhịn nãy giờ không dễ dàng gì. Nhìn thấy anh không vồ vập muốn tiến vào trong cô như thế mà tự mình ở đó an ủi, đột nhiên Doãn Doanh lại có chút không đành lòng.
Cô nuốt một ngụm nước bọt suy tư một hồi lâu, đến khi nhìn lại mới phát hiện đôi mắt thâm sâu của người nọ vẫn luôn nhìn mình, bàn tay anh liên tục xóc vật trong tay, động tác dồn dập thế nào vẫn không thể thỏa mãn nổi dục vọng của người đàn ông kia.
Gò má cô gái nọ bỗng chốc đỏ ửng, cô biết Vạn Luân Thành đang nhìn mình để tự an ủi…
Bỗng dưng có tiếng gọi của Vạn Luân Thành, Doãn Doanh nâng mắt.
“Cún con, gọi tên tôi đi.”
“…” Doãn Doanh hơi do dự một chút, nhưng rồi trước cảnh tượng dâm dục trước mắt này, cô cũng không thoát khỏi cám dỗ mà từ từ chìm sâu vào trong đó.
Doãn Doanh há miệng ngọt ngào gọi một tiếng: “Vạn Luân Thành.”
Người đàn ông nọ càng thêm hưng phấn vuốt ve vật cứng trong tay hơn, hơi thở trầm đục nọ phảng phất trong không gian như một loại thuốc kích dục trực tiếp đả kích dây thần kinh của Doãn Doanh, khiến cô ma xui quỷ khiến thế nào lại trườn người tới hôn lên môi anh.
“…”
Hai người dường như bị cái hôn này làm cho bất động. Nhưng ngay tức khắc người đàn ông nọ lấy lại thế thượng phong, áp sát cơ thể nhỏ nhắn của cô gái kia xuống lại đệm ghế êm ái.
Anh nâng cằm cô, ánh mắt thâm sâu híp lại nhìn Doãn Doanh, thanh âm trầm thấp quyến rũ vang lên.
“Em như vậy là có ý gì?”
Doãn Doanh không đáp, cô nương theo bàn tay to lớn của người đàn ông kia, dụi dụi mặt mình vào lòng bàn tay anh. Ở dưới thân Vạn Luân Thành, Doãn Doanh quyến rũ mê người hệt như một tiểu yêu tinh câu dẫn đàn ông vậy.
Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại làm như thế… chỉ là trái tim mách bảo thôi. Hôm nay cô muốn để bản thân mình thoải mái một chút, làm theo những gì mà lồng ngực đang chỉ dẫn, không quan tâm tới đúng sai.
Mà hành động của cô lúc này thực sự như ngọn lửa đốt cháy dục vọng của Vạn Luân Thành.
“Em có biết tôi nhẫn nhịn khó chịu lắm hay không, hửm?”
Vạn Luân Thành vừa nói vừa đưa tay nhéo lấy vòng eo của cô, trừng phạt một chút.
“Sợ em tổn thương, sợ em không chấp nhận tôi… nhiều lần hù dọa em như vậy cũng chưa từng lần nào thật sự chơi chết em.”
“…”
“Mẹ kiếp. Ông đây ăn chay đến sắp phát điên rồi.”
Nói rồi, người nọ liền lao vào ngấu nghiến hôn nát đôi môi nhỏ của cô.
“Doãn Doanh, em đừng hòng chạy thoát. Hôm nay tôi không chơi chết em, tôi không mang họ Vạn.”
Người đàn ông nọ bừng bừng khí thế nói như vậy, sau đó cũng không tiếp tục nể mặt nữa mà chậm rãi đỡ tính khí đã sớm cứng rắn của mình cọ xát trước cửa miệng huyệt đầy mê người của cô.
Mật dịch trơn ướt nương theo cự vật thô dài đang không ngừng chà sát mà chảy từ khe nhỏ ra bên ngoài.
Vạn Luân Thành đem hai chân Doãn Doanh dang rộng kê lên khuỷu tay của mình, anh thong thả đẩy hạ thân vô cùng trướng đau vào trong huyệt động mê người đang mấp máy của cô, từng chút từng chút đâm vào, cảm nhận rõ ràng độ ấm nóng của cơ thể người phụ nữ dưới thân đang dâng cao.