Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 51: Tấm ảnh nhạy cảm




Trong lúc đang nghĩ ngợi rồi khóa chặt cửa nhà, đột nhiên trên vai phủ xuống một lớp áo khoác thật dày.

Hương nước hoa thanh mát thoang thoảng tỏa ra xung quanh, Doãn Doanh ngỡ ngàng ngước mắt nhìn, theo quán tính hấp hấp cánh mũi, phát hiện khóe miệng tinh tế của người đàn ông kia đang cong lên thành nửa vầng trăng.

“Khoác vào đi, em còn đang mặc đồ ngủ, không sợ cảm lạnh sao?”

Bỗng dưng lúc này Doãn Doanh mới phát hiện mình còn đang mặc chiếc váy ngủ ở trong nhà, mà điều quan trọng nhất là… cô hiện tại không mặc áo ngực.

“…” Có cô gái nhỏ nào đó hốt hoảng đỏ bừng mặt đưa tay che chắn cơ thể, gương mặt dần mất đi vẻ tự nhiên.

Cô thất thố nâng mắt nhìn người đàn ông kia, lại thấy anh ta đang nhếch môi cười đầy tà mị.

“Còn che chắn cái gì? Cơ thể em có chỗ nào mà tôi chưa từng nhìn thấy qua đâu chứ.”

Nói đoạn, ánh mắt kia giống như mang theo luồng điện vậy, quét tới nơi đâu trên người Doãn Doanh cũng khiến cô đứng ngồi không yên, sống lưng rợn lên từng đợt rét run, làm cô bất giác rùng mình.

Cô kéo chặt lại chiếc áo khoác dạ che đi trước ngực mình, thầm nghĩ Vạn Luân Thành đáng ghét… cũng tại anh ta bỗng dưng tới lúc cô không phòng bị, định bụng mở cửa đón gió, nào ngờ đón ngay một tên ác ma tà dâm theo cùng.

“…”

Nghĩ xấu Vạn Luân Thành là vậy, Doãn Doanh vừa đi vừa ngẩng mặt nhìn anh ta, lúc người đàn ông kia mở cửa xe, cũng quay sang nhìn cô.

“Vào trong đi.”

Bàn tay tinh tế của người đàn ông nọ chắn lại trước thành xe, anh hơi khom người, đợi tới khi Doãn Doanh yên vị ngồi trên ghế lái phụ mới buông tay xuống.

Hành động này của Vạn Luân Thành làm Doãn Doanh có chút suy tư, cô cứ nâng mắt nhìn anh ta mải miết, trong lòng cũng vì sự tinh tế này mà rung rinh không ít.

Dường như sau bao nhiêu năm trôi qua… Vạn Luân Thành vẫn như thế. Mỗi khi đưa cô vào xe luôn sợ cô đụng trúng đầu, thường xuyên quan tâm đến cô.

Thế nhưng nghĩ lại trước đây cũng vì ngộ nhận những hành động này của Vạn Luân Thành là thích cô nên Doãn Doanh mới tự mình đa tình suốt một khoảng thời gian dài như vậy. Lúc này cô thôi nghĩ nữa, ánh mắt cũng bỗng dưng hóa u buồn.

Vạn Luân Thành ngồi vào xe, nhìn thấy biểu hiện này của cô thì không khỏi thắc mắc.

“Làm sao vậy?”

“Không có… không sao hết.” Doãn Doanh đương nhiên không nói rõ lòng mình đang nghĩ gì.

Cô chuyển chủ đề: “Anh muốn cho tôi xem cái gì vậy?”

“À.” Lúc này người đàn ông nọ mới gật gù, đưa tay vào trong hộc xe lấy ra một tập tài liệu mà Lâm Hy vừa mới đi thu thập về được, anh đưa nó cho cô.

“Cho em.”

“…” Nhìn tập tài liệu này, dù chưa biết bên trong ẩn chứa điều gì. Thế nhưng không hiểu sao lúc này trái tim Doãn Doanh lại đập mạnh vô cùng, cảm giác lo lắng khiến cô càng thêm bất an.

“Cái này là gì vậy?”

Doãn Doanh không đoán ra được bên trong có gì, tuy nhiên nhìn thấy nụ cười trên môi của Vạn Luân Thành khiến cô dự cảm có điều chẳng lành.

Những thứ mà Vạn Luân Thành đưa, có món nào là đồ tốt đâu chứ.

“Cứ mở ra xem đã.”

Thấy Vạn Luân Thành thúc giục, Doãn Doanh cũng tò mò bắt đầu khám phá xem bên trong có gì.

Không ngờ tới nhất chính là, bên trong tập tài liệu ấy vậy mà lại có ảnh của Chung Sở Hòa.

“…”

Trong nháy mắt, bả vai của Doãn Doanh trở nên cứng ngắc không cử động được. Ánh mắt cô dại ra nhìn hình ảnh nam nữ ở trong tấm hình kia đang ân ân ái ái ở trong phòng khách sạn. Dường như là chụp lén, bởi lẽ tấm ảnh rất mờ nhạt vì nhiễu hạt, thế nhưng Doãn Doanh vẫn có thể nhận ra gương mặt quen thuộc ấy của bạn trai mình.

Cô sửng sốt không nói được lời nào, đến khi bàn tay của người đàn ông bên cạnh đưa sang muốn chạm vào cô, Doãn Doanh theo bản năng trốn tránh sang bên cạnh, lưng đập vào cửa xe, ánh mắt cô long lanh mang theo hơi nước nhìn Vạn Luân Thành.

“Anh có ý gì…?”

“Em đã nhìn thấy gì trong đống ảnh đó?”

Hiếm khi thấy Vạn Luân Thành trở nên nghiêm túc không cợt nhả như vậy. Doãn Doanh cảm thấy đôi môi mình run rẩy không cất nổi nên lời. Bàn tay cô cầm xấp ảnh mà còn không vững muốn rơi xuống.

Cô nhìn Vạn Luân Thành, lại hỏi anh.

“Tôi hỏi anh, anh có ý gì?”

Rốt cuộc Vạn Luân Thành có ý gì, sao lại đưa cho cô những tấm ảnh này.

Nhưng Vạn Luân Thành không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nhìn cô với ánh mắt thương hại chết tiệt kia. Dường như anh ta đang cảm thương cho số phận của cô, cảm thấy cô thật ngu ngốc khi đâm đầu yêu Chung Sở Hòa.

Bất quá hiện tại Doãn Doanh bị những hình ảnh này làm cho trái tim tổn thương đến mức nhìn không ra được hình dạng gì.

Cô không đủ tỉnh táo để tiếp tục đối diện việc Chung Sở Hòa đang cắm sừng cô, lúc này Doãn Doanh chỉ muốn phát tiết với Vạn Luân Thành, cảm thấy mỗi khi Vạn Luân Thành xuất hiện, xung quanh cô luôn xảy đến những chuyện không tốt, xui xẻo ở nơi nào cứ liên tục ập tới, trù dập Doãn Doanh đến mức cô gắng gượng không nổi nữa muốn gục ngã.

Người đàn ông này… cứ như khắc tinh của cô vậy!