Mắt thấy Doãn Doanh cuối cùng cũng chịu nhận quà, gương mặt của người đàn ông kia càng thêm phần hài lòng mà khẽ cười.
“Ngồi xuống đi, cùng tôi chơi cờ.”
Vạn Luân Thành còn không đợi Doãn Doanh lên tiếng, anh đã bắt đầu cầm quân di chuyển.
“Tôi không rảnh chơi cờ với anh…” Doãn Doanh thấp giọng nói, rồi lại tìm trong túi xách của mình, lấy ra chiếc nhẫn kim cương mà Vạn Luân Thành đã tặng cô trước kia.
“Cái này không phải là cái tôi muốn lấy lại…” Doãn Doanh nói rồi liền đặt chiếc nhẫn ấy xuống bàn, đẩy về phía Vạn Luân Thành.
Sau đó cô lại nói: “Nhẫn của Sở Hòa, anh trả cho tôi đi!”
Bàn tay muốt dài của cô gái khẽ giơ ra trước mặt Vạn Luân Thành, nhưng anh lại chẳng mảy may để ý.
“Chơi cờ xong đã.”
“Vạn Gia, tôi không đùa với anh…”
“Tôi nói, chơi cờ xong đã.”
“…”
Thanh âm đanh thép kia khiến Doãn Doanh cảm thấy sợ sệt, cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, cố tỏ ra bình tĩnh, tuy nhiên trong lòng lúc này đầy sự bài xích nhưng cũng chẳng còn cách nào phản kháng.
“Chơi xong… anh sẽ trả cho tôi chứ?”
“Xong rồi mới tính.”
“…” Doãn Doanh hỏi không được, cuối cùng đành lầm lũi nhìn bàn cờ, kéo quân về thế phòng thủ.
Vạn Luân Thành thấy vậy thì vui vẻ tấn công thêm một bước. Doãn Doanh cũng đổ mồ hôi hột, cẩn trọng bảo vệ “tướng” bên mình.
Cô thấp tha thấp thỏm mãi không yên, vừa đánh cờ lại vừa lo Vạn Luân Thành chơi xong không chịu trả nhẫn cho cô. Lần này anh ta không trả, cô cũng không thể nói anh ta nuốt lời được, bởi lẽ từ nãy đến giờ người đàn ông này chẳng hề nói gì tới chiếc nhẫn kia hết.
Trong lúc Doãn Doanh còn đang bận tâm lo nghĩ, Vạn Luân Thành liền gõ gõ vào mặt bàn thu hút sự chú ý của cô.
“Đánh cờ thì phải tập trung vào.”
Vạn Luân Thành hơi liếc mắt nhìn Doãn Doanh, trầm giọng nhắc nhở: “Em cứ phân tâm như vậy, e là tôi đi thêm vài nước liền đánh bại được em.”
Vạn Luân Thành mỗi khi đánh cờ liền rất nghiêm túc, khác với mọi hôm hay bông đùa mấy câu trêu chọc, anh lúc này chỉ chú ý tới thế cờ đang xoay chuyển mà thôi.
Nhìn cục diện, Doãn Doanh cũng đoán được cô sẽ thua mau, Vạn Luân Thành không cần phải vạch mặt…
“Có bao giờ tôi đánh thắng được anh đâu chứ!”
“Ráng mà thắng đi, thắng rồi sẽ có thưởng.”
“Có thưởng?”
“Muốn thưởng gì thì tùy ý em vậy.”
Vạn Luân Thành hơi cười cười, giống như là đang dỗ trẻ nhỏ học giỏi thì sẽ được thưởng vậy. Nói xong anh lại tiếp tục tấn công không ngừng nghỉ, ép Doãn Doanh phải vận dụng hết trí não ngăn chặn mọi thế cờ của anh.
Doãn Doanh đột nhiên lại nhớ ngày trước lúc cả hai vẫn còn vui vẻ bên nhau, trong căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô đó, Vạn Luân Thành mỗi ngày đều kéo cô ra sân nhà mát mẻ, hít không khí trong lành, cùng nhau đánh cờ uống trà, cuộc sống thần tiên!
Bất quá cái gì cũng trở thành quá khứ rồi… Doãn Doanh lẽ ra không nên cứ sống mãi trong quá khứ như thế.
Nghĩ là vậy, cô hạ quyết tâm tập trung vào ván cờ này, muốn thắng Vạn Luân Thành một cách thật vẻ vang.
“Nếu tôi thắng… anh phải trả lại nhẫn cho tôi, chiếc nhẫn của Sở Hòa tặng tôi đấy.”
Bị Vạn Luân Thành tìm ra được sơ hở rồi trêu chọc, lần này Doãn Doanh không quên nói rõ là cô muốn anh trả lại cái nhẫn nào.
Vạn Luân Thành thấy Doãn Doanh nhạy bén hơn, liền bật cười:
“Được, quân tử nhất ngôn.”
Lời vừa dứt, Doãn Doanh liền tìm cách xoay chuyển thế cờ, muốn chuyển từ thế phòng thủ đổi thành thế tấn công.
Tuy nhiên với kinh nghiệm nhiều năm chơi cờ không có đối thủ của Vạn Luân Thành, người đàn ông đó chẳng hề hấn gì mà quyết liệt chặn hết nước cờ của cô, nhiều lần Doãn Doanh sơ sẩy bị anh phản đòn ngược lại.
“Ôi chào, bao nhiêu năm không gặp, em chơi cũng khá đấy chứ.”
Doãn Doanh hơi cắn môi tức giận, thầm nghĩ người đàn ông này thật đáng ghét làm sao. Ngôn từ ca ngợi thế nhưng nghe câu nào cũng cảm thấy đầy sự châm chọc, dáng vẻ đắc ý của anh ta khiến Doãn Doanh tức điên.
Cuối cùng không ngoài dự đoán của Doãn Doanh cho lắm… cô vẫn là thua, thua trong thảm bại.
“Chiếu tướng.”
Mặt tướng bị lộ khi Doãn Doanh háo thắng muốn cố ăn quân địch.
“…” Doãn Doanh sững người nhìn bàn cờ ở trước mắt, nỗi thất vọng không kiềm được tràn lan trong ánh mắt cô.
Vậy là thua rồi… lại thua, không có khả năng thắng được người đàn ông đó…
“Sao vậy, muốn khóc à?”
Nhìn thấy gương mặt tiu nghỉu của Doãn Doanh, Vạn Luân Thành không nhịn được bật cười trêu chọc. Giọng điệu châm biếm của anh thật sự khiến cho cô tức điên, đến mức cả gương mặt cũng đỏ bừng vì nổi giận.
Nhưng Doãn Doanh vẫn cắn răng không nói gì, móng tay cô bấm chặt vào lòng bàn tay đến đau, có điều Doãn Doanh chẳng muốn đôi co thêm với người đàn ông này.
Không thắng được… cũng đồng nghĩa với không trả nhẫn.
Nghĩ tới đây, Doãn Doanh càng thêm sụp đổ.
Đúng lúc bên ngoài Chung Sở Hòa gõ cửa:
“Cậu ba, Doanh Doanh, ra ăn cơm thôi nào.”
Nghe tiếng bạn trai gọi, Doãn Doanh cảm thấy giống như sợi dây thừng được thả từ trên cao xuống cứu vớt cuộc đời cô. Doãn Doanh nhanh chóng lấy lại tinh thần, muốn vội chạy ra ngoài, thoát khỏi cái nơi đầy ngột ngạt và đáng sợ này càng nhanh càng tốt.
Nhưng cô còn chưa kịp đi, Vạn Luân Thành đã nắm tay Doãn Doanh giữ lại.
Ngăn cách có một chiếc bàn, thế nhưng vì Vạn Luân Thành đang nắm chặt tay cô, càng khiến Doãn Doanh sinh ra ảo giác người đàn ông này đang đứng cạnh bên Doãn Doanh vậy. Hơi ấm từ lòng bàn tay nọ khiến cô cảm thấy bài xích dị thường.
Trái tim cô giật thót một cái, Doãn Doanh rụt tay, ánh mắt dè chừng hướng về phía người đàn ông kia.
Biểu hiện này của cô đương nhiên chọc giận Vạn Luân Thành không ít.
Bất quá bây giờ cũng không tiện giữ cô ở lại mà dạy dỗ, thôi thì tính nợ cho lần sau vậy.
“Cái này, trả cho em.”
“…”
Doãn Doanh phát hiện lòng bàn tay mình đang nắm một vật gì đó, cô ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn kia rồi lại không tin được mở to mắt nhìn Vạn Luân Thành.
“Anh… cái- cái này…”
Cái này là nhẫn mà Chung Sở Hòa tặng cô!
“Trả lại cho em đấy.”
Vạn Luân Thành cũng không để ý tới Doãn Doanh đang bất ngờ vô cùng mà nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Người đàn ông nọ chỉ hơi hất cằm, tỏ ra không quan tâm.
“Giữ lại chật chỗ, cũng không làm gì.”
“Vả lại thấy em sốt sắng như vậy tôi cũng không nỡ.”
Nụ cười giảo hoạt khẽ giương bên môi, người đàn ông nọ nói rồi thì đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Doãn Doanh, cô mơ hồ nghe thấy Vạn Luân Thành ghé sát tai mình mà nói:
“Cũng không biết tại sao em phải sốt sắng lo lắng đến vậy làm gì. Bán mạng tìm lại chiếc nhẫn cặp trong khi bạn trai em cũng chẳng mảy may quan tâm đến.”
“…”
“Tôi nói có đúng không? Sở Hòa đâu có để ý đến những việc này.”
“…”
“Chỉ có em là ngu ngốc đánh đổi mọi thứ tìm nó về cho bằng được.”
“Bất quá tôi cũng vui lòng đón nhận một đêm nóng bỏng đó của em. Hôm trước em chạy vội quá, tôi còn chưa kịp cảm ơn. Cảm ơn cún con cho tôi một đêm tuyệt vời nhé.”
“…”