Suốt cả đoạn đường đi Doãn Doanh cứ không ngừng nghĩ tới câu nói của Vạn Luân Thành.
Thứ để trao đuổi mà anh ta muốn, rốt cuộc là cái gì?
Doãn Doanh không đoán ra được, nhưng cô lại cảm thấy đây chắc hẳn là một giao dịch bất lợi… dự cảm không lành này khiến Doãn Doanh cứ chần chừ mãi không dám tiến tới trước cửa Vạn Thành.
Tuy nhiên vì không muốn để mọi chuyện đi quá xa càng thêm rắc rối, cuối cùng cô cũng đành phải đối diện với sự thật.
17 giờ 30 phút chiều, Doãn Doanh ngửa cổ nhìn tòa nhà cao chọc trời kia, thầm đếm từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, đợi người đàn ông kia xuất hiện.
Tuy nhiên Vạn Luân Thành lại không tới, ngược lại còn gọi trợ lý xuống đón cô lên lầu.
“Cô Doãn, Vạn tổng còn ít công việc chưa xử lý xong, ngài ấy bảo tôi xuống đây đón cô, mời cô đi lối này.”
Nhìn anh trợ lý đang đưa tay chỉ lối, lòng Doãn Doanh có chút gợn sóng lo âu. Cô không muốn tiến tới văn phòng chủ tịch ở trên tầng cao nhất kia chút nào… nếu lên đó lại chỉ có cô và Vạn Luân Thành, vạn nhất anh ta làm điều gì sai trái, cô kêu gào thế nào cũng không có ai tiến tới giúp đỡ.
Thấy Doãn Doanh suy ngẫm hồi lâu, trợ lý Lâm cũng im lặng chờ đợi ở bên cạnh.
Doãn Doanh đưa mắt nhìn người trợ lý mới này, nhớ lại khi xưa Cố Nghị cũng là trợ lý của Vạn Luân Thành, tất cả những việc lớn nhỏ của anh Cố Nghị đều biết được. Ngay cả tiểu tình nhân Vạn Luân Thành bao dưỡng bên người là Doãn Doanh, Cố Nghị cũng là người duy nhất biết về mối quan hệ này.
Không biết người này… có biết gì về cô không?
Doãn Doanh cảm thấy có một sự áp lực vô hình nào đó đè nặng lên vai mình.
Thấy cô im lặng không nói gì, Lâm Hy hơi thấp giọng gọi cô: “Cô Doãn?”
“A…” Doãn Doanh như bừng tỉnh, cô nhìn người đàn ông kia, suy nghĩ đắn đo một hồi cuối cùng vẫn lựa chọn đi theo lên lầu.
Vạn Luân Thành không biết có là bận thật hay không, thế nhưng cứ cố chấp đối kháng với anh ta hầu như đều không có kết cục tốt…
Thôi thì cứ lên trên đó rồi tính sau vậy, dù gì cô tới đây cũng là vì muốn lấy lại chiếc nhẫn kia, từ sớm đã định sẵn phải bước vào hang cọp rồi.
“Vậy cô Doãn, mời đi lối này.”
Lâm Hy nở một nụ cười nhàn nhạt, từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với Doãn Doanh, đưa cô lên tầng cao nhất của Vạn Thành.
“Doãn tiểu thư, tôi tên Lâm Hy, nếu có việc gì cần xin hãy gọi cho tôi.”
Lâm Hy đưa ra một tấm card visit cho Doãn Doanh, sau đó lại quy củ hạ tầm mắt không nhìn cô nữa.
Ở cạnh với một người tinh tế thế này Doãn Doanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, mặc dù cô đã nghĩ tới trường hợp xấu nhất là người này biết hết lý lịch của cô… dù sao anh ta cũng là người dưới trướng của Vạn Luân Thành.
Tuy nhiên cách đối xử của y với cô khiến Doãn Doanh cảm thấy rất thoải mái, chỉ cần không phải là những ánh nhìn soi mói là được, còn trong lòng y nghĩ gì cô cũng khó lòng mà ngăn cản.
“Đến nơi rồi, cô Doãn đi thẳng vào hành lang này, cuối đường sẽ là văn phòng của Vạn tổng.”
“…” Doãn Doanh hơi chần chừ nhìn Lâm Hy.
Mà có lẽ người đàn ông này hiểu được tâm trạng lo âu của cô, y chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi còn có ít việc phải xử lý.”
“…” cô im lặng gật đầu.
Doãn Doanh hiểu chứ, dễ gì Vạn Luân Thành lại để cho trợ lý đưa cô vào. Tính tình anh ta xấu xa như vậy, hẳn là muốn gây áp lực cho cô nên mới như thế. Cũng thật khó xử cho trợ lý Lâm, nhìn y ngại ngùng đáp lời cô như vậy, khiến cô cũng không nỡ làm khó.
Doãn Doanh cuối cùng đành tự mình đi vào.
Đoạn hành lang dài ngoằng phải tự mình bước tiếp thực sự khiến cho Doãn Doanh cảm thấy hồi hộp và áp lực.
“Mạnh mẽ lên… cần gì phải sợ anh ta chứ!” – Doãn Doanh tự an ủi mình là vậy, nhưng cô biết lúc này chân của mình sắp không trụ vững được nữa rồi.
Bàn tay Doãn Doanh run rẩy đan vào nhau, cô thấp thỏm đứng trước cửa phòng, sau khi hít sâu mấy hơi mới đủ dũng khí gõ cửa.
Đợi đến khi thanh âm của người đàn ông kia trầm thấp vang lên:
“Vào đi.”
Doãn Doanh lúc này mới chậm chạp đẩy cửa bước vào.
Vạn Luân Thành hiện tại rất bận rộn giải quyết công việc ở công ty, văn kiện giấy tờ ngổn ngang trên bàn, anh đương nhiên không có đủ thời gian ngẩng mặt nhìn cô.
Người đàn ông kia chỉ bỏ lại câu:
“Ngồi đó chờ tôi.”
Sau đó thì liền im lặng không nói thêm câu nào nữa.
Doãn Doanh bị bầu không khí này làm cho lúng túng không biết phải làm sao, cô im lặng ngồi một góc chờ Vạn Luân Thành làm xong việc.
Khác với điệu bộ giảo hoạt ngày thường hay trêu chọc cô, lúc Vạn Luân Thành nghiêm túc trong công việc thực sự là đẹp như tạc tượng vậy, khiến Doãn Doanh nhìn không rời mắt, thầm nghĩ cô quả nhiên không nhìn sai người…
Lúc trước cũng là vì say mê gương mặt tuyệt phẩm này mà cô cố ý câu dẫu anh, muốn cùng anh lên giường.
Ôi cái tuổi 18 đó, đúng thật là không biết trời cao đất dày, không biết sợ là gì mà!
Mải mê suy nghĩ nên Doãn Doanh cũng không để ý Vạn Luân Thành đã dừng bút từ bao giờ, người đàn ông kia âm trầm hướng đôi mắt nhìn về phía cô, thấy Doãn Doanh cuối cùng cũng hồi thần, người đàn ông kia khẽ cười dụ hoặc.
“Đi ăn cơm thôi.”
“Chúng ta còn có việc phải đàm phán, không phải em muốn lấy lại chiếc nhẫn kia sao?”