Chung Sở Hòa rời đi lâu như thế rồi mà Doãn Doanh vẫn còn đứng thẫn thờ ở trước cửa nhà mãi không di chuyển.
Tuy là Chung Sở Hòa không nổi giận với cô, cũng không nói lời nào khiến cô đau lòng… nhưng Doãn Doanh lại vì chính hành động của mình khi nãy làm cho bản thân cảm thấy hổ thẹn quá thể.
Cô chẳng hiểu mình rốt cuộc đang bị làm sao nữa. Rõ ràng cô có tình cảm với Chung Sở Hòa, cô cũng quen anh ấy một năm nay rồi, không phải xa lạ gì nữa. Thế nhưng khi anh ấy hôn cô, cô lại không có cảm giác thoải mái và yêu thích gì cả.
Ngược lại càng thêm bài xích và… chán ghét.
Sự chán ghét nhen nhóm trong lòng này thực sự khiến cho Doãn Doanh cảm thấy sụp đổ.
Cô chẳng hiểu nổi bản thân mình cuối cùng đang nghĩ điều gì nữa… Vì sao hôn Vạn Luân Thành cô lại thổn thức và rung động mãnh liệt đến vậy, trong khi cảm xúc đó vốn dĩ là không nên có! Mà đó phải nên dành cho người bạn trai hiện tại mới đúng!
Doãn Doanh bất lực ngồi thụp xuống dưới đất, cô vô cùng bối rối đưa tay ôm lấy đầu mình, luồn sâu ngón tay vào trong lọn tóc, siết chặt đến mức da đầu cũng dần cảm thấy tê dại.
Lúc này tâm trí của cô rối bời chẳng biết phải làm sao cả.
Không biết Chung Sở Hòa có giận hay không, thế nhưng Doãn Doanh chắc chắn anh ấy sẽ buồn cô lắm… Có bạn gái nào lại giống cô chứ, đến hôn môi cũng miễn cưỡng rồi lại từ chối bạn trai như vậy.
“Thật tình… đúng là dở hơi mà.” Doãn Doanh không nhịn được tự trách móc bản thân.
Cô ôm đầu, bó gối ngồi một hồi mới bình tĩnh lấy lại được tinh thần.
Ngay lúc Doãn Doanh đứng lên muốn quay trở về phòng, thì đột nhiên tiếng chuông cửa lại vang lên.
Cô thất thần đứng dậy tiến tới gần cửa, thầm nghĩ có lẽ người bên ngoài là Chung Sở Hòa. Bởi lẽ ngoài anh ra thì còn có thể là ai được nữa chứ? Doãn Doanh vừa mới chuyển tới nơi này, càng không có người quen ở thành phố S, tối rồi còn đến nhấn chuông, chỉ có thể là Chung Sở Hòa mà thôi.
Nhưng cũng không biết anh ấy quay lại làm gì…
Doãn Doanh không chút phòng bị mà mở cửa, thầm nghĩ sẽ xin lỗi anh ấy một câu, dỗ ngọt người nọ hy vọng y sẽ không buồn mình chuyện khi nãy.
Nhưng bất ngờ là người trước mặt cô hiện tại không phải là Chung Sở Hòa, mà chính là cậu ba của anh ấy.
“Vạn gia?”
Doãn Doanh thảng thốt gọi một tiếng.
Mới vừa nghĩ tới hai cậu cháu nhà họ, bây giờ đột nhiên gặp Vạn Luân Thành khiến cô không kịp chuẩn bị tinh thần nên gương mặt có chút thất thố, biểu tình hoảng loạn lộ rõ.
Vạn Luân Thành tùy ý liếc nhìn cô một cái, sau đó nở nụ cười nhàn nhạt. Ánh mắt chỉ giao nhau trong chốc lát, không lâu sau Doãn Doanh đã nhanh chóng dời tầm mắt.
Cô chẳng bao giờ đấu lại anh ta, có nhìn lâu cũng như thế thôi, cuối cùng người ngượng ngùng chịu thua vẫn là bản thân cô, sau đó lại trốn tránh cúi đầu.
“Không mời tôi vào nhà sao?”
Vạn Luân Thành đột nhiên hỏi, câu hỏi này hiển nhiên làm Doãn Doanh lạnh toát sống lưng.
Cô đứng chôn chân trước cửa nhà không biết phải làm sao, dĩ nhiên là Doãn Doanh muốn từ chối, nào có khả năng cô muốn mời anh ta vào nhà!
Nhưng từ chối không được, bởi vì ánh mắt lạnh lùng kia đang quét tới như ám giữ lấy linh hồn cô, khiến hàng mi cong của cô cụp xuống run rẩy.
“Cún con?”
Vạn Luân Thành thấp giọng gọi Doãn Doanh, mà tiếng gọi khủng bố này khiến cho Doãn Doanh càng lúc càng cảm thấy áp lực đè nặng lên đôi vai.
Cường quyền chính là công lý – trước giờ Doãn Doanh đối với câu này vẫn luôn cảm thấy rất đúng. Trong giờ phút này cô không thể chi phối được mọi chuyện đang diễn ra, vậy nên đành thỏa hiệp, nép sang một bên cho Vạn Luân Thành tiến vào trong nhà.
Thấy dáng vẻ cô ngoan ngoãn, Vạn Luân Thành lại cười thành tiếng.
Anh đưa tay xoa nhẹ mái đầu của cô, sau đó vuốt ve vành tai mẫn cảm khiến Doãn Doanh không nhịn được rụt cổ.
Vạn Luân Thành tùy ý ngồi xuống ghế sofa ở giữa nhà, cơ thể thoải mái duỗi ra, lưng tự thành ghế, đôi chân thon dài vắt chéo. Ánh mắt anh nhìn quanh một hồi, như thầm đánh giá mọi thứ, sau đó mới nhìn sang cô đang thấp thỏm đứng một bên.
“Còn đứng ở đó làm gì, vào trong đi, ở bên ngoài rất lạnh.”
Bả vai cô hơi run rẩy, đóng chặt cửa rồi cũng đi vào sau.
“Anh tới đây có việc gì không?”
“Đến thăm em không được sao?”
Vạn Luân Thành cũng không nhận ra bản thân mình khiến người ta chán ghét, lại cứ như thế thản nhiên nói mấy câu rợn gai ốc, khiến Doãn Doanh rùng mình liên tục.
“Tới thăm xong rồi thì về đi…”
“Khách tới nhà còn chưa uống được chung trà, em liền đuổi khách đi? Phép tắc gì thế.”
Vạn Luân Thành nở nụ cười trêu ghẹo, lại hướng đôi mắt yêu nghiệt kia nhìn cô.
Đôi con ngươi sẫm màu như vực sâu đen tối khiến đáy lòng Doãn Doanh khẽ run. Cô không dám nhìn nữa, lại đi vội vào bếp.
“Em đi đâu thế?”
“Đi pha trà cho anh.”
Doãn Doanh nói xong, ngẫm nghĩ một chút mới bổ sung: “Anh uống xong thì mau đi về đi, lỡ bạn trai tôi quay lại sẽ thấy đó.”
Câu này cũng không rõ là đang cố tình trêu chọc hay thực sự là nỗi lo sợ trong lòng Doãn Doanh nữa. Tuy nhiên nó đã thành công thu hút được sự chú ý của Vạn Luân Thành.
Người đàn ông nọ khẽ nhướng mày rồi nở một nụ cười trào phúng, giọng nói đầy khủng bố hỏi cô:
“Cả sáng nay vẫn luôn ở đây à?”
“…”
“Sở Hòa đấy, có phải từ sáng đến giờ vẫn luôn bám sát bên cạnh em không?”