Sáng sớm ngày hôm sau đúng 8 giờ như đã hẹn, hai người cùng nhau xuất phát.
Khi xe chạy khỏi cổng chính của Vạn gia, Doãn Doanh lại không nhịn được liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, thấp thỏm ngắm nhìn hai phiến cửa rất lớn đang dần dần cách xa mình.
Cô không thể kiềm lòng được mà thở phào một hơi nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này, từ giờ cô sẽ cố gắng tránh xa Vạn Luân Thành, không để anh ta nhìn thấy cô nữa.
Tránh việc làm Vạn Luân Thành phát điên, rồi anh ta lại đem mấy chuyện của quá khứ đào lên uy hiếp cô.
Vạn Luân Thành tới giờ vẫn không đá động gì đến việc kết hôn giữa cô và Chung Sở Hòa, ngược lại còn nói mấy câu như “sắp thành người một nhà” này kia, như thể rất tán thành cho mối nhân duyên này… Doãn Doanh cảm thấy chuyện này rất đáng ngờ.
Với tính cách mưu mô xảo quyệt của anh ta, không dễ dàng gì người đàn ông này lại đồng ý cho cô tiến tới với cháu trai của anh ta cả.
Nhưng tạm thời anh ta không lên tiếng ngăn cản, Doãn Doanh cũng bất động không phản ứng.
Cô với Chung Sở Hòa thật sự có nảy sinh tình cảm với nhau, nếu như nói cô vì quá sợ mà bốc đồng chia tay anh ấy thì đương nhiên không có khả năng này.
Bây giờ cứ chờ xem sao đã. Hiện tại cô đã có nơi ở mới rồi, chỉ cần là không gặp mặt Vạn Luân Thành mỗi ngày, cô sẽ không hoảng sợ lo lắng nữa.
Bởi vì cô suy nghĩ quá nhiều, nên chân mày cũng bất giác nhíu chặt. Chung Sở Hòa dường như để ý thấy gương mặt của Doãn Doanh xanh xao không ổn, thế nên y liền khuyên nhủ cô:
“Nếu em mệt thì nghỉ ngơi chút đi. Khi nào tới anh sẽ gọi em.”
Doãn Doanh nghiêng mặt nhìn bạn trai cười dịu dàng, thầm nghĩ Chung Sở Hòa được nuôi dạy thật tốt, sao lại có thể tinh tế đến mức này chứ.
Thế nhưng nghĩ lại mới nhớ… người nuôi dạy anh ấy là Vạn Luân Thành, cô liền muốn rút lại suy nghĩ kia.
Cô tằng hắng một hơi, nhỏ giọng đáp: “Em không sao, hôm qua ngủ không ngon thôi. Tự dưng nghĩ tới hôm nay chuyển sang nhà mới, có chút hồi hộp.”
Chung Sở Hòa bật cười, lại đưa tay xoa xoa đầu cô.
“Em là con nít à mà hồi hộp đến mức ngủ không được!”
“Phải đó, em là con nít, em mới 2 tuổi thôi.”
“Haha, em bé Doanh Doanh thật là đáng yêu.”
Chung Sở Hòa bị Doãn Doanh chọc cười, y lại véo cái má mềm mại của cô, tâm tình vui vẻ tiếp tục lái xe.
Hai người ăn sáng rồi mới tới trung tâm thương mại mua thêm mấy món đồ gia dụng.
Doãn Doanh cũng hiếm khi mua sắm đồ dùng cho mình, nên lần này Chung Sở Hòa đi theo làm quân sư, y chọn cái nào thì cô lấy cái đó.
“Mỗi cái đều mua thành cặp đi.”
Chung Sở Hòa thấy Doãn Doanh chỉ lấy cho mình một cái bát ăn cơm, y cũng thuận tay lấy thêm một cái bát nữa cùng loại, đương nhiên là couple, cái hồng cái xanh, rất phù hợp cho hai người họ.
Doãn Doanh ngơ ngác nhìn bát đũa couple trong giỏ hàng, Chung Sở Hòa thấy vậy liền trêu:
“Doanh Doanh có ngại không nếu anh tới nhà em dùng cơm?”
Y vừa nói vừa lém lỉnh cười cười, Doãn Doanh cũng sững người hồi lâu, mãi cho tới khi hiểu ra ý muốn của bạn trai, cô mới vội đáp:
“Không ngại, đương nhiên là em không ngại rồi!”
Thấy phản ứng của cô buồn cười, Chung Sở Hòa điểm chóp mũi cô một cái, vui vẻ tươi cười nắm tay bạn gái tiếp tục đi chọn đồ mới.
Mỗi thứ đều lấy thành cặp, Chung Sở Hòa đi hết một vòng trung tâm thương mại thu hoạch về không ít đồ dùng.
“Nhiêu đây chắc là đủ rồi.”
Thanh toán xong xuôi, Chung Sở Hòa cũng không vội về liền, y dẫn Doãn Doanh vào một cửa hàng trang sức gần đó.
Cô tròn mắt, kéo tay áo anh hỏi nhỏ:
“Vào đây làm gì thế…?”
“Thì mua nhẫn.”
“Mua nhẫn?”
“Ừm, mua nhẫn cặp, em không thấy tay của tụi mình hơi trống vắng sao?”
Doãn Doanh ngơ ngác bị Chung Sở Hòa dẫn dắt, y tự mình lựa nhẫn, còn cô thì ngốc ngốc đứng bên cạnh me giá tiền.
Uầy, giá chát quá! Nhẫn kim cương cơ đấy, còn chưa cưới hỏi, mua nhẫn kim cương chỉ để mang cặp thôi ư?
Doãn Doanh hoảng sợ kéo kéo tay áo của Chung Sở Hòa, nhân lúc nhân viên đang tìm thêm mấy mẫu mới nữa đến cho Chung Sở Hòa xem, thì cô liền khuyên bạn trai.
“Phí tiền lắm, anh xem giá cả cao như vậy… hay là thôi đi!”
Doãn Doanh cũng không phải là chưa từng được mang qua nhẫn kim cương, lúc trước Vạn Luân Thành có mua cho cô một chiếc nhẫn kim cương 7 ly 2 mang ở ngón tay giữa, anh ta vẫn thường khen rằng tay cô thon dài xinh đẹp, rất hợp đeo nhẫn với viên kim cương vừa phải, không to không nhỏ thế này.
Chỉ là Doãn Doanh của bây giờ đã lâu rồi không xài những món hàng đắt tiền, vả lại cô rất ngại khi Chung Sở Hòa chi tiền cho cô.
“Sao em cứ hay ngại với anh thế. Doanh Doanh, anh là bạn trai của em, tặng quà cho em thì sao có thể xem là phí tiền? Thật chất anh còn cảm thấy, mình lo cho em chưa đủ!”
Chung Sở Hòa có chút buồn phiền với cô bạn gái này.
Doãn Doanh hiểu chuyện đến quá mức cho phép, thật chẳng bù cho mấy cô nàng kia, hở chút là đòi tiền đi mua sắm túi hiệu, mấy món trang sức đắt tiền.
Chung Sở Hòa dỗ dành Doãn Doanh đang khó xử:
“Em xem, mẫu này có đẹp hay không?”
Y tiếp nhận hai chiếc nhẫn cặp mà nhân viên vừa đưa tới, Chung Sở Hòa mang nhẫn cho Doãn Doanh, cũng tự mang nhẫn vào tay mình.
Bàn tay hai người lấp lánh đưa lên trên không trung.
“Doanh Doanh, chúng ta lấy cặp nhẫn này nhé!”