Đóa Hồng Gai Trong Tầm Ngắm Ái Tình

Chương 124: Sự thật phơi bày




Khí tức ngọt ngào ấm áp dán lên đôi môi lành lạnh của người đàn ông kia, ngay trong tức khắc Vạn Luân Thành không biết từ bao giờ đã tỉnh dậy, anh há miệng bắt lấy đầu lưỡi của Doãn Doanh gây rối một trận.

“Ưm…” Doãn Doanh trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn người đàn ông kia đang đắc ý hôn cô.

“Anh… anh dậy từ bao giờ!”

“Dậy còn trước cả em nữa cún con ngốc nghếch.”

“...”

Hai người không nhịn được bật cười, môi lưỡi dây dưa một hồi lâu, hơi thở gấp gáp đan xen qua lại không chút khe hở.

Vạn Luân Thành siết chặt lấy eo cô kéo lại cần anh hơn nữa, đầu lưỡi mềm mại cũng liếm láp vờn nhau không dứt. Nụ hôn này kéo dài như vô tận, rất lâu sau mới dứt ra được.

“Ưm… khó thở…”

Môi lưỡi toàn bộ đều bị Vạn Luân Thành chiếm đoạt, Doãn Doanh ưm a vài tiếng bằng giọng mũi nghe có chút nũng nịu.

Vạn Luân Thành thấy thế thì bật cười, cũng hơi nhích ra một chút cho Doãn Doanh hít thở. Song anh lại đưa tay đỡ lấy thắt lưng cô, thân mật ôm lấy Doãn Doanh.

Cô cũng chủ động vòng tay ra sau ôm anh, sau khi hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, cô gái nọ mới bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

“Vậy… chúng ta…”

Doãn Doanh ái ngái ngước mắt nhìn Vạn Luân Thành, cô muốn nghe lại câu tỏ tình của anh, cũng muốn giữa bọn họ lên tiếng xác định rõ ràng mối quan hệ để không tiếp tục dây dưa lằng nhằng với nhau nữa.

Vạn Luân Thành dường như hiểu ý của cô, anh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt của Doãn Doanh, hiếm khi lại thấy anh dịu dàng và ngọt ngào đến thế này.

“Doãn Doanh, anh yêu em.”

Doãn Doanh đỏ mặt. Cô nuốt khan một ngụm, cả gan hỏi anh:

“Anh nói lại được không?”

“Anh yêu em.”

Vạn Luân Thành không chút do dự mà đáp.

Nhưng Doãn Doanh vẫn cứ muốn trêu.

“Anh yêu ai?”

“Anh yêu cún con của anh, Doãn Doanh của anh.”

Ánh mắt ôn nhu của Vạn Luân Thành nhìn Doãn Doanh như khắc cốt ghi tâm, cô cảm thấy mình như đắm chìm trong tình cảm ngọt ngào của người đàn ông này.

“Yêu em thật sao?”

“Ừm, yêu em thật. Sao em cứ mãi hoài nghi vậy hửm?”

Vạn Luân Thành cười bất lực trước sự lo lắng của cô. Người đàn ông hơi nâng tay Doãn Doanh lên một chút, xoa nhẹ lên ngón áp út của cô, nơi mà chiếc nhẫn tượng trưng cho vật định tình kia đang hiện hữu.

“Doãn Doanh, anh rất yêu em.”

Bỗng dưng nhận được lời thổ lộ này, Doãn Doanh có chút bất ngờ không nghĩ tới.

Cô thảng thốt nhìn anh không chớp mắt, giọt lệ ấm áp hạnh phúc không biết từ lúc nào thì trào ra.

“Anh có biết em đã đợi câu nói này của anh… đợi rất lâu rồi không?”

Doãn Doanh không nhịn được mà khóc.

Nghĩ tới lúc trước bản thân cũng mong cầu tình yêu này từ Vạn Luân Thành, cũng đã hy vọng hai người họ sau nhiều năm gắn bó bên nhau có thể đi đến một kết cục viên mãn.

Thế nhưng đến cùng lại không thể thành sự thật, còn cô thì ngậm ngùi chịu thất bại rời khỏi cuộc sống của anh.

Vạn Luân Thành thấy cô khóc thì không khỏi bối rối, anh đưa tay lau nước mắt cho cô, cũng không hiểu lời cô nói là đang ngụ ý điều gì.

Đợi anh đã lâu hay sao? Có lâu bằng Vạn Luân Thành đợi cô những 6 năm rồi không? 6 năm quen biết và chia xa, trong suốt 6 năm này tình cảm vẫn luôn giữ trong lòng anh thật khó chịu và bức bối biết bao.

Vạn Luân Thành cũng cảm thấy có chút uất ức, anh nắm lấy tay cô, chân thành nhìn cô một hồi.

Biểu tình nghiêm túc đầy trân trọng thật khác xa so với dáng vẻ châm biếm tùy hứng ngày thường. Có lẽ anh đang rất nghiêm túc, và lời nói sắp tới đây cũng tràn đầy sự chân thành.

“Anh cũng đã đợi em rất lâu.”

“…”

“Doãn Doanh em có biết suốt 3 năm em rời đi, anh đã sống như thế nào không?”

“Không một giây phút nào anh ngừng nghĩ về em, về chuyện của chúng ta. Anh vẫn luôn tự hỏi vì sao em lại thay đổi, vì sao đã từng rất yêu anh như vậy… lại có thể phản bội anh đi cùng người khác.”

“…”

“Nhưng đến cùng anh lại bắt đầu nghi ngờ, có phải ngay từ đầu bản thân mình đã sai rồi không? Có lẽ em không yêu anh như anh đã từng nghĩ.”

Đôi mắt u trầm của người đàn ông kia hiện rõ vẻ bi thương khi nói về những chuyện của trước kia. Doãn Doanh còn có thể tường tận nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh khi nhắc đến chuyện cô đã phản bội anh đi theo Cố Nghị.

Đến cùng thì anh không hận cô vì cô bán đứng Vạn Thành, nhưng lại âm ỉ đau đớn nhớ mãi việc cô phản bội lại tình cảm của anh.

Thế nhưng năm đó cô không phải vì yêu Cố Nghị mà phản bội Vạn Luân Thành, cô không dan díu cùng người khác, đó chỉ là cái cớ để cô ương ngạnh rời khỏi vòng tay anh mà thôi!

“Không phải…” Doãn Doanh lắp bắp.

“Không phải vậy đâu.”

“Không phải là em không yêu anh.”

“Cũng không phải em đã phản bội anh mà đi theo Cố Nghị… Thật chất… thật chất vì bản thân em cảm thấy rất bất lực với cảm giác thua cuộc mà thôi!”