Vạn Luân Thành từ sớm đã đến công ty làm việc, thời gian này Doãn Doanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn được một chút. Chí ít là không cần phải gặp mặt tên ác ma Vạn Luân Thành, thì cô liền thấy như mình vừa thoát chết khỏi đại nạn.
Buổi chiều rảnh rỗi ở nhà buồn chán, Chung Sở Hòa đưa Doãn Doanh đi dạo một vòng thành phố S. Y đưa cô đi shopping, sắm cho Doãn Doanh mấy bộ quần áo mới.
“Được rồi, anh mua nhiều quá, em mặc không hết đâu.”
Doãn Doanh trố mắt nhìn một đống hàng hiệu mà Chung Sở Hòa mang đi thanh toán liền không khỏi hoảng hốt.
Lúc trước cũng không thấy anh ấy vung tiền quá trán như vậy, bởi thế cô mới cho rằng anh ấy là con nhà nghèo… nào ngờ y lại là cháu trai của chủ tịch tập đoàn bất động sản Vạn Thành. Giàu nứt vách đổ tường, nào có phải là người thiếu tiền giống như cô.
Thấy Doãn Doanh cứ từ chối tấm lòng của mình, Chung Sở Hòa có chút không vui, nói với giọng hờn dỗi:
“Bạn trai mua đồ cho em, sao em cứ từ chối mãi thế.”
Lúc trước Chung Sở Hòa ở thành phố A tự mình kiếm tiền, tuy là không phải nghèo túng nhưng đương nhiên không thể lo lắng đầy đủ cho cô. Bây giờ y quay lại quê nhà của mình, cậu ba cũng không còn cấm cửa nữa, tấm thẻ ngân hàng kia được mở lại, sắm mấy bộ quần áo mới này đối với y chẳng đáng bao nhiêu.
Thấy Chung Sở Hòa không vui, Doãn Doanh cũng không từ chối nữa.
Thật ra lúc trước Vạn Luân Thành mua đồ cho cô cô cũng không phản ứng dữ dội như vầy. Ngược lại cô rất vui lòng đón nhận những món quà từ người đàn ông đó.
Thế nhưng với Chung Sở Hòa thì lại khác, cô cảm thấy giống như mình đang mắc nợ người ta vậy, nhận quà nhưng lại không vui, mỗi khi Chung Sở Hòa mua gì cho cô, cô cũng không thoải mái để mà nhận nó.
“…” Doãn Doanh cứ suy nghĩ mãi, cô không biết rốt cuộc vì sao cô lại có những cảm xúc này.
Cô biết mình không nên so sánh Vạn Luân Thành với Chung Sở Hòa như vậy. Rõ ràng mối quan hệ giữa cô và Vạn Luân Thành đã là quá khứ, anh ta còn không phải là bạn trai của cô. Nhưng Chung Sở Hòa thì khác, Chung Sở Hòa là bạn trai hiện tại của Doãn Doanh, cô sao có thể so sánh khập khiễng như vậy được.
Doãn Doanh cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, đến tận khi bước chân ra khỏi cửa hàng cô vẫn không ngừng thất thần.
Chung Sở Hòa đưa tay véo má cô: “Em không khỏe à?”
Lúc bấy giờ cô mới hoàn hồn.
“Em…” Doãn Doanh nhanh chóng tìm chủ đề để đánh lạc hướng: “Em chỉ là đang nghĩ không biết mợ của anh đâu.”
“Hả?” Chung Sở Hòa bị câu hỏi này làm cho cười to: “Doanh Doanh, thì ra nãy giờ em nghĩ tới vấn đề này à?”
Chung Sở Hòa cười sặc sụa, hại Doãn Doanh đỏ cả mặt.
Cô cũng có nghĩ tới đâu, tự dưng bị Chung Sở Hòa nắm cái đuôi, cô sợ quá mới chuyển đại một chủ đề mới.
Mà cũng phải, bình thường không nói tới thì thôi, nói tới lại thấy tò mò… Người phụ nữ kia đâu nhỉ? Vị hôn thê của Vạn Luân Thành đó…
Tên gì mà…
À, tên là Diệp Tình.
Thấy Doãn Doanh đưa ánh mắt tò mò tới nhìn mình, Chung Sở Hòa vừa cười vừa đưa tay lau nước mắt. Y nắm tay Doãn Doanh đi một đoạn, sau khi bình tĩnh lại mới nói:
“Anh còn không biết mợ của anh đang ở đâu.”
Doãn Doanh tròn xoe hai mắt: “Là có ý gì?”
“Thì ý là mợ còn chưa xuất hiện, anh làm sao biết hiện tại mợ ở đâu.”
Chung Sở Hòa cứ cười không ngớt, mà Doãn Doanh thì ngỡ ngàng không thôi.
Sao lại chưa xuất hiện? Rõ ràng năm đó Diệp Tình về nước, Vạn Luân Thành còn mua một chiếc nhẫn kim cương rất lớn đợi ngày tận tay mang cho cô ấy.
Doãn Doanh thật sự rất tò mò, muốn hỏi thẳng Chung Sở Hòa rằng Diệp Tình rốt cuộc đã bốc hơi nơi nào rồi, nhưng với thân phận hiện tại của cô muốn hỏi cũng không được.
Chung Sở Hòa cũng không quá để ý tới biểu hiện trên gương mặt của cô lúc này, y dắt tay cô đưa đi dạo phố một vòng, mua hai que kem vừa đi vừa ăn rồi trở về xe.
“Với lại chuyện tình cảm của cậu anh cũng không biết gì nhiều. Cậu ba anh trước giờ sống rất kín tiếng, người trong nhà cũng không hé lời nửa câu. Có khi đến lúc sắp cưới rồi mới vỡ lẽ cũng nên.”
Doãn Doanh nghe vậy thì gật đầu, thầm nghĩ có lẽ ngay cả Chung Sở Hòa cũng không rõ lắm, dù sao Vạn Luân Thành tính tình cổ quái, nếu đã muốn giấu thì người khác làm sao mà biết được.
Hai người lại vừa đi vừa trò chuyện.
Doãn Doanh đột nhiên lại nhớ tới câu nói lúc sáng của Vạn Luân Thành, ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy bản thân mình đúng là trước giờ chưa từng quan tâm đến Chung Sở Hòa, cô đắn đo hồi lâu, cuối cùng mới đủ dũng cảm hỏi y:
“Trước kia… anh đã quen với bao nhiêu người thế?”
“Sao đột nhiên em lại hỏi vậy?”
“Chỉ là em cảm thấy tò mò mà thôi.”
Doãn Doanh thật chất cũng rất ngại phải hỏi mấy câu riêng tư như thế này, bởi lẽ nếu là người khác hỏi cô, cô cũng sẽ rất khó trả lời.
“Vậy Doanh Doanh của anh đã quen bao nhiêu người bạn trai rồi nhỉ?”
Chung Sở Hòa không vội trả lời cô ngay lập tức, y đột nhiên chuyển sang thế chủ động, véo véo má thịt mịn màng của cô mà hỏi.
Doãn Doanh hơi đỏ mặt, thầm nghĩ lại từ khi trưởng thành cho đến giờ chưa từng hẹn hò yêu đương một ai, nếu có… cũng chỉ là tình cảm đơn phương không được đáp lại.
Cô nhỏ giọng nói: “Em chưa từng có bạn trai.”
“Vậy anh là tình đầu của em à?” Chung Sở Hòa vui mừng mỉm cười. Lại ôn nhu ghé đến hôn lên má cô.
Doãn Doanh đưa tay che mặt, cũng không biết là ngại ngùng, hay là khó xử nữa.
Chung Sở Hòa cũng không lạ gì với biểu hiện này của cô, y cười khoái chí, cũng trả lời lại câu hỏi của cô khi nãy.
“Em cũng là tình đầu của anh. Chúng ta thật có duyên với nhau.”