Có điều hiện tại cho dù có sang quán bar khác cũng không còn có thể giống như lúc trước, làm tiểu thiếu gia nhà giàu vung tiền bao phòng KTV, gọi gái tới mua vui được nữa. Xung quanh Chung Sở Hòa cũng không còn bằng hữu nào, chỉ có một mình Hà Thương là còn ở bên cạnh y cho tới lúc này.
Người phụ nữ nọ rốt cuộc đang có suy tính gì, Chung Sở Hòa nhìn không ra được.
Chung quy y biết rõ, trước giờ Hà Thương bám lấy mình cũng chỉ là vì những đồng tiền bẩn đó mà Chung Sở Hòa nhét vào trong ngực áo của cô ta mà thôi.
Tuy nhiên ngay lúc này, khi y thực sự sa cơ thất thế không còn đường cứu vãn, Hà Thương ấy vậy lại không rời đi, điều này là ngoài sự dự đoán của y.
Chẳng lẽ cô ta nghĩ mang theo cái bụng bầu kia có thể ăn vạ được Vạn Luân Thành hay sao?
Hay là nói… Hà Thương vậy mà lại thật lòng yêu y?
Chung Sở Hòa không đoán ra được tâm tư của người phụ nữ có quá nhiều toan tính này.
Y lúc này say mèm ngồi ở quầy bar uống rượu đến mụ mị đầu óc, Chung Sở Hòa thật muốn chết quách đi cho xong. Mỗi ngày đều phải nghĩ cách làm sao để kiếm tiền trả nợ, bị chủ nợ dí đến sắp chết rồi.
Bỗng dưng trong cơn mê man, người đàn ông nọ cảm nhận thấy một bàn tay mềm mại đang đưa tới vuốt ve sườn mặt của mình.
Chung Sở Hòa hơi ngẩng mặt nhìn, phát hiện Hà Thương đang cẩn thận xem xét vết thương trên mặt anh.
Dấu vết này là do bọn xã hội đen đòi nợ để lại… Bất quá chỉ là một vết bầm tím hơi sậm màu, không hiểu vì sao Hà Thương nhìn thấy lại có thể rơm rớm nước mắt hệt như muốn khóc thế kia.
Có giả tạo quá không vậy hả? - Chung Sở Hòa cảm thấy kinh tởm.
“Cô tới đây làm gì chứ?”
Chung Sở Hòa hất tay Hà Thương một cách tuyệt tình, sau đó lại nói với bartender lấy cho anh một ly rượu khác, loại mạnh hơn.
Hà Thương bị phớt lờ thì rất tức giận, cô đỏ mắt nhìn người đàn ông kia, tuy nhiên không phải là dáng vẻ đỏng đảnh của ngày trước nữa, người phụ nữ nọ lúc này có phần ẩn nhẫn hơn rất nhiều.
“Sao em gọi điện anh không bắt máy chứ?”
“Anh trả lời em xem, anh rốt cuộc muốn thế nào đây?”
“Chung Sở Hòa, em đang nói chuyện với anh đấy.”
Hà Thương gằn giọng nói từng tiếng, nhưng Chung Sở Hòa một chút để ý cũng không buồn cho cô. Người đàn ông nọ tuyệt tình ngồi trên ghế, nhận lấy ly rượu từ bartender đưa tới.
Cuối cùng Hà Thương cũng không thể chịu đựng được hơn nữa, cô giật lấy ly rượu trên tay Chung Sở Hòa, ngửa cổ uống một hơi.
Chung Sở Hòa ấy vậy mà lại không để ý tới cô, nửa mắt liếc nhìn càng không có, tiếp tục nói với bartender.
“Cho tôi ly khác.”
Bartender đứng quầy nhìn một màn này mà không khỏi ngán ngẩm, nhưng khách hàng đã nói vậy, y cũng không thể làm trái ý.
Cuối cùng một ly rượu khác lại tiếp tục đưa lên, lần này Hà Thương lại giật lấy nóc tiếp đến cạn ly.
Cô nắm chặt ly rượu không giao cho người khác nữa, ánh mắt căm phẫn lẫn bi thương đan xen vào nhau, cô gái trông rất thảm hại, dường như ngay cả chính Hà Thương cũng không nghĩ tới ngày giờ này mình lại như thế này.
Vốn dĩ có thể bỏ mặt cho tên này muốn ra sao thì ra, dù sao đến cuối cùng y vẫn không làm ra được tích sự gì, vẫn bị Vạn Luân Thành khống chế trong lòng bàn tay. Bây giờ còn thảm hại đến như vậy, không một xu dính túi, tiền nợ chưa trả xong còn chưa tính, đến đi uống rượu bên ngoài cũng phải thiếu tiền người ta.
Lẽ ra Hà Thương phải thấy thế mà rút lui đi chứ, bỏ mặc hắn ta cũng không sao. Dù sao đứa nhỏ trong bụng cô cũng chưa thành hình hài gì, thời gian này cô muốn bỏ đi để làm lại cuộc đời mới thì có khó khăn gì?
Rốt cuộc thì vì sao Hà Thương lại cảm thấy không nỡ như vậy. Cuối cùng nhận về một nam nhân không ra gì, chẳng chút tiền đồ nào như Chung Sở Hòa, còn mang thai cốt nhục của anh ta!
Người ta nói, phụ nữ động lòng trước đàn ông cặn bã thì đúng là muôn đời nát. Hà Thương bây giờ cũng dần hiểu được rồi, câu nói đó rõ ràng là dành cho cô…
Cô đúng là kẻ điên mà.
“Chung Sở Hòa, anh đừng uống nữa, đi về với em đi được không?”
Hà Thương ngày thường miệng lưỡi chua ngoa đanh đá, cô ta sống tới từng này tuổi, là loại gái điếm đàng mà người đời hay nói. Thế nhưng đến cùng cô vẫn đổ gục trước cái gọi là tình yêu.
Thế nhưng chẳng may lại yêu đương với một tên đốn mạt tận cùng…
“Muốn tôi về với cô cũng được, cô uống thêm 10 ly rượu nữa, tôi sẽ về cùng cô.”
Chất giọng lè nhè vì say rượu của Chung Sở Hòa thật sự khó nghe đến cực điểm. Hà Thương vừa nghe y đưa ra điều kiện thì sắc mặt liền chuyển biến phức tạp.
Uống thêm 10 ly?
Loại rượu Chung Sở Hòa đang uống không phải là rượu bình thường, nặng đô tới cỡ nào không phải Hà Thương không biết. Phụ nữ mang thai như cô uống thêm 10 ly nữa… còn không phải tự tìm đường chết?