Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 50




Lại là một ngày cuối tuần.

Từ ngày Lục Tẫn tiếp quản dự án khu thắng cảnh, đã rất lâu chưa về lại sơn trang. Tuần này anh và Diệp U hẹn nhau cuối tuần sẽ về sơn trang.

Diệp U lấy vali lớn nhất, nhét đầy đồ, đủ loại ăn mặc, cần gì có nấy. Tiêu Thiều thấy cô xách vali lớn như vậy ra khỏi nhà, tức khắc sững người: “U U, không phải con chỉ ở trên núi cuối tuần thôi à, sao con đem theo nhiều đồ như vậy?”

Diệp U nói: “Toàn là đồ con ăn và dùng, mang lên đó sẽ không mang xuống lại.”

“Cái gì mang lên thì……”

Tiêu Thiều chưa nói xong, Diệp U đã nhìn thấy Lục Tẫn chờ bên ngoài. Cô kéo vali, nhanh chân chạy ra: “Ba, con đi trước nhe, Tiểu Lộc đang chờ con!”

“……” Tiêu Thiều trơ mắt nhìn cô hấp tấp leo lên xe Lục Tẫn, sau đó xe chạy đi.

Ông đứng tại chỗ một lát, về phòng hỏi Diệp Lệ Lan: “Vừa rồi em có nghe con bé nói không? Cái gì mang đồ lên sẽ không mang xuống? Nó không định trở về nhà nữa à?”

Diệp Lệ Lan nhìn ông và nói: “Sớm hay muộn thôi mà.”

Tiêu Thiều: “……”

Lục Tẫn lái xe chở Diệp U chạy thẳng lên núi, không để cô phải leo núi. Diệp U ngồi bên cạnh Lục Tẫn, nhếch khóe miệng hỏi anh: “Có phải sau này không cần leo núi mỗi khi về sơn trang hay không?”

Lục Tẫn nói: “Tùy em thôi. Nếu em muốn leo thì anh sẽ leo với em, nếu em muốn đi xe thì chúng ta đi xe.”

Khóe miệng Diệp U càng nhếch cao hơn: “Đây là đãi ngộ dành cho bà chủ hay sao? Không tệ, không tệ.”

Tai Lục Tẫn hơi đỏ lên, quay đầu không nói nữa.

Tiểu Phan đã chờ ở bãi đậu xe đã lâu, thấy xe Lục Tẫn tới gần, anh phấn khích vẫy tay chào. Sau khi tài xế đậu xe, anh ta mở cốp lấy hành lý của Diệp U ra, Tiểu Phan thấy thế, lập tức ân cần đi tới: “Để tôi, để cho tôi.”

Anh giật hành lý từ tay anh tài xế, nhìn Lục Tẫn và Diệp U cười tươi rói: “Lục tiên sinh, cô Diệp, cuối cùng hai người đã trở lại, mọi người đều nhớ hai người!”

“Vậy à?” Diệp U cũng nhìn anh cười vui vẻ, “Chú Hỉ cũng nhớ tôi à?”

“À……” Nụ cười của Tiểu Phan đông cứng lại trong chớp mắt, “Hôm nay nhà bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, chúng ta mau trở về đi!”

Anh kéo vali tích cực đi tuốt đàng trước, Diệp U và Lục Tẫn từ tốn theo sau.

“Sao chú Hỉ không ra đón anh?” Diệp U hỏi Lục Tẫn.

Lục Tẫn nói: “Anh đâu phải con nít, về nhà mình còn muốn chú Hỉ ra đón?”

“Không thể nói vậy, anh và chú đã lâu không gặp nhau, chú không nhớ anh à?”

“Ngày thường anh và chú có nói chuyện điện thoại, sơn trang có chuyện gì thì chú cũng hỏi anh.”

“Ồ, thì ra là thế.” Diệp U khoác cánh tay anh đi dạo trong vườn sau một thời gian dài vắng bóng, “Gần đây sơn trang có chuyện gì thú vị không?”

“À……” Lục Tẫn cố gắng tìm ra vài điều thú vị từ cuộc trò chuyện giữa anh và chú Hỉ để kể cho Diệp U nghe, “Anh Lương đã xuống núi, nghe nói là do Khương Điềm và người đại diện đến tìm anh ấy một lần, khiến anh ấy hoảng sợ tới mức trả phòng ngay trong ngày.”

“Phụt.” Diệp U không nhịn được bật cười, “Không phải chứ, một người đàn ông to xác mà sợ đến như vậy? Chẳng lẽ Khương Điềm sẽ ăn thịt anh ta à?”

Lục Tẫn nói: “Có lẽ anh ấy cho là vậy.”

“Người ta cũng phải kén chọn chứ.” Diệp U trào phúng xong lại hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Còn……” Lục Tẫn suy nghĩ cẩn thận, “Có một dì tới sơn trang thường trú, anh nghe chú Hỉ nhắc vài lần, nhưng cũng không phải là chuyện thú vị nhỉ?”

“Một dì?” Diệp U quan tâm ngay tức khắc, “Không phải dì này cũng vi phạm nội quy của sơn trang nên chú mét với anh đó chứ?”

“Không phải, dì luôn tuân theo nội quy, chú Hỉ chỉ nói những chuyện vặt hằng ngày.”

Diệp U siết chặt tay anh: “Không thích hợp, em ngửi thấy mùi chuyện phiếm!”

Lục Tẫn sửng sốt, nhận ra “chuyện phiếm” mà cô nói là ám chỉ chú Hỉ và dì kia: “Không thể nào, chú Hỉ là người tôn thờ chủ nghĩa độc thân, luôn khinh thường tình yêu.”

“Đó là vì chú chưa gặp được người có phản ứng hoá học với chú!” Diệp U nhìn Lục Tẫn, “Trước khi gặp anh, em không có hứng thú với đàn ông khác.”

Lục Tẫn sững sờ một chút, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên: “À…… Anh cũng vậy.”

Diệp U nhìn anh buồn cười: “Tiểu Lộc, anh không phải là đóa hoa thanh cao nổi tiếng của núi Thanh Tịnh hay sao? Anh dễ dàng mắc cỡ trước mặt mấy cô gái khác hả?”

“Đương nhiên không phải.” Lục Tẫn phủ nhận, khẽ mím khóe miệng, “Chỉ ở trước mặt em thôi.”

Giọng anh rất trầm, nhưng Diệp U vẫn nghe rõ, cô nhón chân, hôn lên mặt Lục Tẫn mà không báo trước: “Đánh lén thành công!”

Mặt Lục Tẫn lập tức nóng bừng, son môi của Diệp U để lại vết son nhàn nhạt trên mặt anh, cô có ý xấu, cố ý không nhắc anh.

Đi bộ trở về viện của Lục Tẫn, Nước Cam không biết từ nơi nào nhảy ra, kêu meo meo, dừng ngay trước mặt Lục Tẫn.

Diệp U kinh ngạc nhìn Nước Cam từ trên trời rơi xuống, nói với Lục Tẫn: “Là Nước Cam đó, nó vẫn gầy! Xem ra những ngày anh không ở trong sơn trang, nó vẫn kiên trì tập thể dục, không hổ là con mèo vàng kỷ luật hơn em!”

Lục Tẫn bật cười vì bị cô chọc, ngồi xổm xuống trêu đùa Nước Cam. Dường như nó rất thoải mái, trực tiếp nằm ngửa dưới đất, không thèm đứng dậy.

Diệp U cũng ngồi xổm xuống, nhìn Lục Tẫn trêu con mèo: “Chỉ có ở trước mặt anh, Nước Cam mới giống một con mèo bình thường.”

Lục Tẫn quay đầu nhìn cô, cong môi hỏi: “Em muốn sờ Nước Cam không?”

Hai mắt Diệp U sáng lên: “Được không anh? Nó sẽ không cào em chứ?”

“Không đâu.” Lục Tẫn nắm tay Diệp U, chậm rãi tới gần Nước Cam. Nó còn đang nằm thoải mái trên mặt đất, hơi híp mắt nhìn bọn họ. Lục Tẫn nắm tay Diệp U, đặt lên bụng Nước Cam, nó không phản kháng.

“Ô ô ô.” Diệp U cảm động trước xúc cảm mềm mại như nhung dưới tay, “Em sờ được Nước Cam rồi, em đã dính tiên khí! Năm nay em cũng có thể tự kỷ luật!”

Lục Tẫn khẽ cười: “Ừ, anh sẽ phụ trách giám sát em.”

Hai người vuốt v e con mèo một hồi mới vào nhà, Nước Cam đi theo bọn họ, không chạy lung tung.

“Có phải Nước Cam biết anh sẽ về nên chờ anh ở đây không?” Diệp U hỏi.

“Ừ.” Lục Tẫn gật đầu, “Nó thông minh lắm.”

“Meo.” Dường như biết Lục Tẫn khen nó, Nước Cam đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Tẫn kêu một tiếng. Lục Tẫn lại cúi xuống sờ nó, Nước Cam nằm ở cửa, thoải mái phơi nắng.

Diệp U lên lầu thu dọn đồ đạc mang theo, Lục Tẫn đi theo cô đến cửa phòng ngủ, gõ cửa: “U U, anh đi giải quyết chút việc, sẽ trở về vào giờ ăn trưa.”

“Dạ, anh đi mau đi, đừng lo cho em.” Diệp U biết anh không về sơn trang đã lâu, nhất định có rất nhiều việc phải làm, cô xua tay bảo anh đi nhanh. Lục Tẫn xuống lầu, chuẩn bị đi ra thì bị Tiểu Phan gọi lại.

“Lục tiên sinh.” Tiểu Phan nhìn anh, ngập ngừng lên tiếng, “Anh chuẩn bị ra ngoài như vậy hay sao?”

Lục Tẫn không hiểu ý Tiểu Phan lắm, nhìn anh hơi nghi ngờ: “Có chuyện gì không?”

“À……” Tiểu Phan do dự, cuối cùng lấy một cái gương trong phòng đưa cho Lục Tẫn, “Anh tự nhìn đi.”

Lục Tẫn soi gương, thấy Diệp U để lại một vết son mờ trên mặt anh.

“……” Tai anh đỏ lên rõ rệt, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh. Anh lặng lẽ đặt gương xuống, vào phòng tắm, lúc trở ra, vết son trên mặt đã bị lau.

Hết thảy giống như chưa có chuyện gì xảy ra, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng như thường lệ, bình tĩnh đi ngang qua mặt tiểu Phan, ra khỏi viện.

Lần này Diệp U mang rất nhiều đồ, cô thu dọn đến trưa còn chưa xong. Sau khi ăn trưa, Lục Tẫn lại đi ra ngoài xử lý công việc, Diệp U lên lầu hoàn thành chuyện của mình, ngủ trưa tới ba giờ mới dậy.

Trong viện rất yên tĩnh, không thấy bóng dáng Nước Cam, chỉ có Tiểu Phan bận rộn ngoài sân. Diệp U bước tới hỏi anh: “Tiểu Lộc đã trở lại chưa?”

Tiểu Phan lắc đầu: “Lục tiên sinh còn đang bận, cô Diệp tìm anh ấy có chuyện gì hay sao?”

“À, không có.” Diệp U chắp tay sau lưng, nhìn quanh sân, “Cần tôi phụ không?”

“Không cần, không cần, tôi sắp xong rồi.”

“Ờ, được.” Diệp U mỉm cười, đi vào phòng khách.

Mãi tới giờ ăn Lục Tẫn mới trở về, vẻ mặt hơi kỳ lạ, Diệp U gắp đồ ăn, nhìn anh hỏi: “Anh làm chuyện gì xấu phải không?”

Lục Tẫn sững người một lúc mới phản ứng: “Đương nhiên không có, sơn trang hơi bận.”

“Ờ……” Diệp U trầm ngâm gật đầu, “Có cần em giúp không?”

Lục Tẫn ngẫm nghĩ, nói với cô: “Quả thật cần em giúp, ăn xong rồi nói sau.”

“Được.”

Cơm nước xong, hai người đi loanh quanh trong sân một lát, đến tối Lục Tẫn mới dẫn cô ra ngoài. Diệp U thấy anh thần thần bí bí, tưởng rằng anh muốn đưa cô tới chỗ nào đó, đi một lúc mới nhận ra con đường hơi quen: “Anh không định dẫn em đi ngâm chân đó chứ?”

Lục Tẫn dừng chân, gật đầu: “Ừ.”

Diệp U cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy: “Có phải anh đang chơi trò gì hay không?”

“……” Lục Tẫn ho nhẹ, nói với cô, “Em đi sẽ biết.”

“Được rồi.” Diệp U có chút suy đoán trong lòng, nhưng không vạch trần, đi theo Lục Tẫn tới hồ ngâm chân.

Cây cối xung quanh treo đầy đèn ngôi sao, dưới gốc cây còn đặt một cái bàn đầy hoa tươi, trông rất bắt mắt.

Diệp U sững người một chút, ngước mắt nhìn Lục Tẫn: “Hôm nay anh bận rộn cả ngày, không phải là thu xếp những thứ này chứ?”

“Ừ.” Lục Tẫn hơi lo cô sẽ không thích, còn giải thích vài lời, “Tuy rằng trông tương đối đơn giản, nhưng do anh tự làm. Vốn muốn thêm một vài ngọn nến sẽ thấy lãng mạn hơn, nhưng thắp nhiều nến trên núi sẽ không an toàn, vì vậy……”

Anh mới nói tới đây, Diệp U phụt cười: “May là anh không làm, phóng hỏa đốt núi, ngồi tù mọt gông.”

“……” Lục Tẫn trầm mặc một chút, sau đó đáp ừ, “Vì vậy anh bố trí đèn ngôi sao.”

Diệp U nhìn anh cười, đi đến gốc cây: “Ủa, bánh ở đâu ra? Anh tự làm bánh luôn à?”

“Ừ, lần đầu tiên làm, học đến đâu dùng đến đó, không biết có ngon không.”

Diệp U nói: “Nếm thử sẽ biết.”

Dao cắt bánh đặt bên cạnh đĩa, Diệp U cầm cắt bánh: “Bánh nhìn không tệ, em không nỡ cắt.”

Lục Tẫn cong môi, đi đến bên cạnh cô: “Anh cắt nhé?”

“Không, em muốn tự làm.” Diệp U cắt hai miếng bánh, đưa một miếng cho Lục Tẫn, “Anh nếm thử đi.”

“Được.”

Hai người đứng dưới gốc cây ăn bánh, bánh rất ngon, không phân biệt được là người mới học làm, nhưng Diệp U ăn rất cẩn thận, vì sợ Lục Tẫn giấu nhẫn trong bánh. Ăn hết một miếng mà không ăn trúng nhẫn, Diệp U liếc nhìn hơn phân nửa cái bánh còn lại: “Hay là cắt thêm miếng nữa?”

Dường như Lục Tẫn hiểu ra điều gì đó, đặt đĩa xuống, khẽ nhếch khóe môi nhìn cô: “Bên cạnh còn có một món quà tặng em.”

Diệp U nhìn qua, trong đống hoa tươi còn có một ngôi nhà nhỏ làm bằng xếp gỗ mộng và lỗ mộng, tràn ngập nét cổ kính, nhưng Diệp U không nhận ra đây là kiểu kiến trúc nào.

“Đây là cái gì vậy anh?” Cô nhìn Lục Tẫn hỏi.

Lục Tẫn nói: “Đây là ngôi nhà do chính anh thiết kế, bây giờ tặng nó cho em.”

“Tặng cho em?” Diệp U hơi kinh ngạc.

“Ừ.” Lục Tẫn gật đầu, nói với cô, “Em mở ra xem đi.”

“A, cửa này mở được hả?” Diệp U tò mò thử xem, lúc cô vừa kéo cửa ra, toàn bộ căn nhà sáng lên. Giữa nhà có một cái hộp nhỏ được trưng bày, Diệp U thò tay lấy hộp ra, phát hiện có một chiếc nhẫn nằm lặng lẽ bên trong.

Tuy rằng đã cảm nhận được Lục Tẫn sẽ cầu hôn cô, nhưng nhìn chiếc nhẫn này, Diệp U vẫn có chút sững sờ.

Lục Tẫn cầm nhẫn, quỳ một gối trước mặt cô.

Anh đã viết trước một bản thảo, hơn nữa còn dựa theo những gì Tiêu Tư Thành nói với anh, luyện tập 50 lần để đảm bảo sẽ không xảy ra bất cứ sai sót nào trong toàn bộ quá trình. Nhưng ngay tại giờ phút này, anh vẫn căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, bản thảo thuộc làu làu cũng trở nên lộn xộn trong đầu.

Anh hít sâu một hơi, chỉ có thể dựa vào bản năng của mình: “U U, anh biết cuộc sống của anh nhàm chán và cổ hủ, cũng không biết nhiều lời ngọt ngào, nhưng em vẫn chọn anh khiến anh rất vui. Trước kia anh tự an ủi mình, cho dù không thể ở bên em, nhưng được quen em cũng không uổng phí thời gian trên cõi đời này, nhưng sau này anh mới nhận ra, anh không có phóng khoáng như vậy, đặc biệt là…… sau khi có được em. Hóa ra con người thật sự sẽ ngày càng tham lam, càng ngày càng không biết thỏa mãn. Anh hy vọng sau này có thể cùng em vượt qua toàn bộ thời gian, anh muốn tham gia vào mọi niềm vui và nỗi buồn của em. Em…… bằng lòng không?”

Bằng lòng dành phần đời còn lại của mình với một người không thú vị như anh không?

Lời nói của Lục Tẫn rất chân thành và tha thiết, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô càng thành kính, cuối cùng Diệp U cũng hiểu vì sao mọi người biết rõ mình sẽ được cầu hôn mà vẫn cảm động đến vậy.

Cô cố nén nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Em bằng lòng, em đã nói em bằng lòng từ lâu rồi mà.”

Hốc mắt Lục Tẫn cũng hơi đỏ một chút, anh nâng tay Diệp U, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón tay Diệp U.

Vừa như in.

“Anh đừng quỳ nữa, mau đứng dậy đi.” Diệp U đỡ anh dậy, giơ tay nhìn chiếc nhẫn, “Đẹp quá, không hổ là do Tiểu Lộc chọn!”

Diệp U quay sang nhìn Lục Tẫn xuyên qua ánh đèn ngôi sao ấm áp: “Sao anh nghĩ tới việc chọn nơi này?”

“Bởi vì chúng ta gặp nhau lần đầu ở đây.” Lục Tẫn nắm tay cô, siết nhẹ tay cô trong lòng bàn tay anh, “Hôm đó, em đột nhiên xuất hiện ở nơi này như một kỳ tích. Hôm nay, anh hy vọng em lại cho anh một kỳ tích nữa.”