Đồ Vô Sỉ (Phần 1)

Chương 7: Diễn tình




Edit: Hàn Lạc

Tình yêu,

Giống như một canh bạc không biết cách đánh,

Khiến cho người ta nhìn không chớp mắt.

Mà bánh xe,

Đã lặng lẽ bắt đầu khởi động.

Sau khi bác sĩ cẩn thận kiểm tra, chứng minh chân của Vũ Dung chỉ bị trật nhẹ, qua hai ba hôm sau sẽ không có việc gì .

Nhưng Ngải Hoành Kì dường như coi cô trở thành tàn phế, giúp cô chườm lạnh khắp chân, lại vừa cứng rắn muốn giúp cô ăn cơm, thậm chí còn xả đầy bồn nước nóng nói phải giúp cô tắm rửa?!

Vũ Dung đương nhiên liều chết không theo, cô mím chặt môi, dựa sát vào ghế sô pha không chịu đứng dậy.

「 Vậy được rồi! Dù sao bất luận là giúp em tắm, hoặc là cùng nhau tắm, anh nhất định đều sẽ không nhịn được mà muốn em ở ngay trong bồn tắm, như vậy, nếu đụng tới chân bị thương của em sẽ không tốt , hiện tại em như thế này, vẫn nên ngoan ngoãn ở trên giường làm có vẻ tốt hơn một chút.」

Anh lại bắt đầu nói những lời「 không đứng đắn 」, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, một bộ suy nghĩ thật sự chu đáo, bộ dáng quan tâm chăm sóc với cô!

Vũ Dung xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, nếu không phải sợ lại ảnh hướng đến vết thường, cô khẳng định sẽ lập tức chạy thẳng đến phòng tắm, nhưng cô ngay cả xuống đất còn chưa kịp, Ngải Hoành Kì đã một phen ôm lấy cô đi vào phòng tắm.

「 Tắm xong gọi anh một tiếng, anh giúp em lau người.」 Anh cười hì hì xoa xoa hai má đỏ bừng của cô.

Vũ Dung đương nhiên sẽ không gọi anh vào lau người cho mình, khi vừa ra khỏi phòng tắm, cô tính giống như trước kia cầm gối đầu và chăn bông đến sô pha ngủ, lấy hành động cho thấy quyết tâm muốn cùng anh「 bảo trì khoảng cách, lấy thẻ an toàn 」.

Nhưng cô đã thấy trong phòng hai chiếc chăn bông duy nhất đang bị anh bình ổn đặt dưới thân thể cường tráng , mà hai chiếc gối đầu cũng đệm ở sau lưng anh, cả người anh giống như đại lão gia hai tay ôm ngực, bắt chéo hai chân.

「 Phiền anh nhường một chút, tôi muốn lấy gối đầu với chăn bông.」 Vũ Dung kìm nén tâm tình nói.

「 Cái gì?」 Anh giống như đang trầm tư vừa mới phục hồi lại tinh thần, không nghe rõ ràng vấn đề của cô, lại ôm lấy cổ tay cô.「 Nào! Anh hôm nay vừa nhìn thấy một từ ngữ, không hiểu đó có ý nghĩa gì, trong đó còn có một chữ không đọc được…… Em biết đấy, anh từ nhỏ đã sang Mĩ du học, tiếng Trung không tốt lắm, phiền em dạy anh được không?」

Tiếng Trung của anh không tốt? Từ lúc anh mở miệng nói mấy từ ngữ đồi trụy, chỉ sợ không ai có thể nói lưu loát hơn so với anh được, càng trơn tru, càng hiểu rõ! Ai lại tin tưởng tiếng Trung không tốt chứ?!

Vũ Dung trực giác cho thấy anh lại muốn 「 tác quái 」 , nhìn vẻ mặt anh, giống như một học trò ngoan, cô đành phải gật gật đầu.

Ngải Hoành Kì vui vẻ kéo cô ngồi ở bên mép giường, lại rất「 tôn sư trọng đạo 」 trước rót một chén nước cho cô, sau đó mới lấy ra tờ giấy đưa tới trước mặt cô.

「 Chính là từ này, đó có ý nghĩa gì vậy?」 Anh giống như một bảo bảo ngoan ngoãn nhìn cô.

Vũ Dung vừa thấy hai chữ kia, thiếu chút nữa liền ngất xỉu. Cô sớm nên tin tưởng trực giác của mình, trâu có dắt đến Bắc Kinh vẫn là trâu! Đầu óc người này đầy tư tưởng「 dơ bẩn 」, căn bản sẽ không nghĩ ra cái gì tốt!

「 Tôi cũng chưa thấy qua, không hiểu!」 Cô khẽ cắn môi giả ngốc, muốn nhìn một chút anh làm thế nào tiếp tục hỏi?

「 Không hiểu? Vậy vì sao mặt em lại đỏ rực? Em nói dối đúng không? Quỷ hẹp hòi, không dạy anh…… Này! Mặt của em tại sao càng ngày càng đỏ vậy? A –」 Anh khoa trương 「 A」 một tiếng, bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ,「 Anh đã biết! Chính là làm tình thôi! Đúng không?」(_._!)

Nhìn anh bộ dáng giống một tên trộm, rõ ràng sớm biết đó có ý nghĩa gì , tên đáng ghét này rõ ràng muốn trêu chọc cô! Vũ Dung chán nản muốn rút cổ tay về, nhưng không thể như ý muốn.

「 Chúng ta đều đã làm cả một đêm , làm chi còn thẹn thùng với anh như vậy?」 Ngải Hoành Kì nháy nháy mắt kéo tay cô.「 Dạy anh rốt cuộc đọc như thế nào thôi!」

「 Không biết!」 Cô phụng phịu trả lời.

Ngải Hoành Kì nhún nhún vai, rung đùi đắc ý đọc vài âm không đúng.

「 Ừm! Anh nghĩ, hẳn nên đọc là 『 cấu 』!」 Anh cuối cùng kết luận.

Vũ Dung đương nhiên sẽ không chủ động đi sửa chữa lỗi sai của anh.

「 A! Anh đột nhiên thấy ý tưởng vừa hiện, nghĩ đến một câu hợp với tính thơ, em nghe thử xem, rồi cho ý kiến!」 Anh kích động nói, bày ra bộ dáng khiêm tốn.

Không phải vừa mới nói tiếng Trung không tốt, lúc này lại hiểu được câu hợp với tính thơ sao? Vũ Dung uống ngụm nước, quyết định vô luận anh nói cái gì, cũng không tiếp tục để ý tới anh!

「 Nguyệt hắc phong cao, nên giao 『 cấu 』!」 Anh đọc một lượt, lại kích động hỏi:「 Thế nào, được không?」 Anh biểu hiện rất giống học sinh tiểu học chờ giáo viên khích lệ.

Cái này gọi là thơ gì? Vũ Dung kinh ngạc hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa bị sặc nước chết.

Ngải Hoành Kì vươn tay lau lau tay của cô, vỗ nhẹ của lưng cô.「 Sao vậy? Không tốt sao? Như vậy — nguyệt hắc phong cao, thích hợp giao 『 cấu 』– có phải tốt hơn một chút hay không?」 Anh cố gắng sửa đổi cho tới hoàn mỹ. (>oo