Đồ Vô Sỉ (Phần 1)

Chương 4: Trong lòng có bất đắc dĩ




Edit: Hàn Lạc

Dịu dàng quan tâm,

Thiện giải nhân ý (*) chăm sóc,

Giấu dưới mặt nạ là khuôn mặt tươi cười.

Đến tột cùng người nào mới là anh?

[(*) Thiện giải nhân ý: Khéo hiểu lòng người]

Không đầy một lát, bọn họ đã được sắp xếp ổn thỏa trong một phòng đôi được trang trí tao nhã, mà hành lý cũng được lái xe mang lên sau.

Lúc này, di động của Ngải Hoành Kì vang lên, anh có chút ảo não nhăn lại mi.

「 Vũ nhi, em đi trước rửa mặt chải đầu một chút đi.」

Vũ Dung gật gật đầu, lấy trong túi hành lý quần áo của mình đi vào phòng tắm, khi cô đi ra, chỉ thấy anh đang ngồi sắp xếp lại hành lý của cô.

Cô vội vàng chạy qua, nhưng mà, hiển nhiên đã muộn một bước, nội y của cô đã được xếp ngay ngắn phía trên quần lót của anh.

Khuôn mặt cô nháy mắt đỏ rực, cúi người xuống cầm nội y của mình lên, nhét lại túi hành lý của cô.

「 Vũ nhi, em ngay cả quần lót của anh cũng lấy đi! Em thích quần lót của tôi vậy sao? Vậy tặng cho em đó .」 Ngải Hoành Kì thế nhưng cười meo meo nói. (^o^)

Vũ Dung xấu hổ đến mức muốn độn thổ, cô cuống quít mở miệng túi, thật sự nhìn thấy một chiếc quần lót nam tính nhưng vải dệt lại cực nhỏ, lại kẹp giữa hai chiếc quần lót của cô. (_._!))

Anh ta nhất định là cố ý sắp xếp như vậy, thật sự thái quá!

Vũ Dung vừa thẹn vừa giận, nhưng làm thế nào cũng không đủ dũng khí cầm lấy cái quần lót gợi cảm kia trước mặt anh ta, cô đành nhanh chóng liếc anh một cái, không nói gì mời anh ta cầm lại, trên hai má thanh tú lúc đỏ lúc trắng .

「 Em không vui sao?」 Ngải Hoành Kì giọng nói bắt đầu rầu rĩ , giống như rất thất vọng. Tiếp theo, anh vươn hai tay, chậm rãi lấy ra quần lót của cô……

Anh, anh ta……Tayanh ta thậm chí dừng lại ở chỗ kia, còn cố ý rà qua rà lại . Đây, đây, đây…… đây thật sự quá đáng mà!

Vũ Dung xấu hổ đến cả người nóng rực, cô hối hận muốn chết! Sớm biết vậy cô dùng đầu ngón tay kéo lên trả lại cho anh.

Ngải Hoành Kì chậm rãi cầm lấy quần lót của mình, đung đưa trước khuôn mặt xinh đẹp đang đỏ lên của cô, còn 「 càng quá đáng 」 dùng giọng nói tà ác hỏi:「 Em ngại nó không tốt sao? Kiểu dáng không đủ gợi cảm sao? Hay là màu sắc không đẹp? Đây chính là màu sắc cùng kiểu dáng mới nhất thịnh hành của năm nay nha!」

Vì sợ bị quần lót của anh đụng tới, Vũ Dung vội vàng nhảy ra, nắm túi hành lý của mình túi nhào tới bên cạnh sô pha.

「 Em phản ứng lớn như vậy làm gì? Bị đụng tới cũng sẽ không yếu ba năm đâu!」 Anh ai oán nói.

Vũ Dung cúi đầu đứng ở tại chỗ, tuy rằng rất tức giận, lại xấu hổ đến không biết nên mắng anh ta như thế nào.

Ngải Hoành Kì rốt cục không nín được mà cười ra tiếng, anh vui vẻ cười một lúc lâu, mới đi tới vô cùng thân thiết ôm ôm cô.「 Cô gái nhỏ, thẹn thùng đến vậy sao?」 Anh lắc đầu, cười ha ha như trước.「 Tôi chỉ đùa em thôi! Đừng giận nữa!」

Làm những chuyện như vậy, còn nói nhiều lời nói không đứng đắn như thế, sau đó mới nói người ta đừng nóng giận? Người này thật sự là rất rất đáng giận!

Hiện tại chỉ có mau chóng làm xong giấy chứng nhận, mới có thể sớm thoát khỏi「 ma chưởng 」của anh ta.

「Giấy chứng nhận của tôi nên bổ sung như thế nào? Theo anh đoán, đại khái phải bao lâu mới có thể làm lại được?」 Không hề để ý tới anh đang không đứng đắn, Vũ Dung hỏi vấn đề cô quan tâm nhất.

「 Ách! Cái đó……」 Ngải Hoành Kì thu hồi nụ cười.「 Tôi vừa rồi đã gọi điện thoại cho bạn của tôi, đem tư liệu cá nhân của em giao cho anh ta, anh ta đáp ứng tôi sẽ mau chóng xử lý, chờ ngày mai tôi đưa em đi chụp ảnh, nhờ người đưa qua là được.」

「 A? Không cần tự tôi đi sao?」

「Hành trình mấy ngày nay của tôi đều đã sắp xếp kín, bằng không tôi có thể tự mình đưa em đi. Em yên tâm, bạn của tôi làm việc rất chắc chắn!」

「 Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho anh.」 Vũ Dung lúc trước nghe anh nói anh đến đây công tác, nay muốn anh giúp đỡ như vậy, thật sự cảm thấy có chút áy náy.

「 Đã nói đừng khách khí với tôi! Chuyện này em đừng tiếp tục phiền não, giao cho tôi là tốt rồi.」 Anh dịu dàng vỗ về cô.

Vũ Dung cảm kích gật gật đầu, trong tâm vốn lạnh băng nhẹ nhàng nổi lên từng đợt rung động.

「 Đã muộn, chúng ta gọi bữa tối mang lên…… Hay là em muốn xuống nhà ăn ăn?」

「 Không, không cần, gọi mang lên ăn được rồi.」 Kỳ thật, cô rất muốn đi ra ngoài ăn, tuy rằng đây là phòng đôi, nhưng cô lại cảm thấy không gian thực nhỏ hẹp, không khí cũng có phần ngột ngạt.

「 Vậy em nhìn xem muốn ăn cái gì?」 Ngải Hoành Kì đưa menu cho cô.「Sắc mặt em thoạt nhìn không tốt lắm, ăn xong rồi thì đi ngủ sớm một chút đi!」

Đây tựa hồ là một khách sạn quốc tế lớn vô cùng sang trọng, chẳng những có các món ăn của nhiều quốc gia, mỗi món ăn còn đều được giới thiệu bằng bốn thứ tiếng Trung, Anh, Nhật, Pháp, cũng kèm theo hình minh họa.

Nhưng khi Vũ Dung nhìn đến bảng giá, lại thực sự bị giật mình.

「 Tôi…… Tôi không đói bụng, mình anh ăn đi!」 Món rẻ nhất cũng phải năm, sáu mươi Đô la?! Đắt như vậy, cô làm sao có thể ăn.

「 Vũ nhi, tôi không phải đã nói đừng khách khí sao? Muốn ăn cái gì cứ gọi, đừng để ý bảng giá.」 Ngải Hoành Kì nhìn thấu tâm tư của cô.

Vũ Dung lắc đầu.「 Như vậy không được, anh đã không thu tiền thuê nhà của tôi, tôi sao có thể không biết xấu hổ tiếp tục……」

Tuy rằng biết anh rất giàu có, cho nên không cần món tiền nhỏ này, nhưng là, cô không thích cảm giác thiếu nợ người khác, cô đã nợ anh rất nhiều, đời này khả năng đều khó có thể hoàn lại , không nghĩ lại thêm nhiều hơn nữa.

「 Chẳng lẽ mấy ngày nữa em cũng không cần ăn cơm sao?」 Thấy cô im lặng không lên tiếng, Ngải Hoành Kì thở dài một hơi, đối với sự ngoan cố của cô xác thực cảm thấy có điểm bất đắc dĩ.

「 Như vậy đi! Khách sạn này có bao bữa sáng, bữa tối về sau tôi mời em ăn, cơm trưa lại đến phiên em mời tôi ăn – tôi từ trước đến nay đều không kén chọn, em có thể tùy ý mời tôi hamburger, vẫn là đơn giản nhất, chỉ cần có thể ăn no là được rồi.

「 Đương nhiên, tiền là do tôi ứng trước, sau khi về nước em trả lại cho tôi, thế nào? Mỗi người đổi một lần rất công bằng chứ? Hơn nữa, em không ăn, tôi làm sao không biết xấu hổ ăn một mình đây?」

Đối mặt anh khéo hiểu lòng người quan tâm săn sóc như thế, Vũ Dung không thể không cảm động, trong lòng cô cảm thấy thật ấm áp dễ chịu , cảm kích gật gật đầu với anh.

Ngải Hoành Kì nhẹ mỉm cười với cô,「 Vậy tôi làm chủ tự gọi món ăn!」

Sau khi đồ ăn được đưa lên, anh ngồi trên ghế sô pha, lộ ra nét mỉm cười lười biếng với cô, đôi mắt đen láy hiện lên ánh sáng nhu hòa.

Vũ Dung lại cảm thấy tim đập thật nhanh, e lệ cúi đầu xuống.

Ngải Hoành Kì nhịn không được thưởng thức vẻ đáng yêu của cô, một lát sau mới đột nhiên nói:「 Tôi đi tắm trước một lát.」 Sau đó bước nhanh đến phòng tắm.

Ăn no nê, Vũ Dung cầm một cái gối đầu đến ghế sô pha, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Ngải Hoành Kì nhíu mi nhìn động tác của cô, nhưng anh tự xưng là thân sĩ, lần này thật không có cách nào mời cô ngủ trên giường. Anh trầm mặc sau một lúc lâu, mới gọi điện thoại nội bộ kêu phục vụ đưa chăn bông tới.

「 Tới đây, nằm xuống!」

Vũ Dung thấy anh trải ra chăn bông đứng ở trước mặt cô, nhất thời cảm thấy buồn cười. Cô cũng không phải đứa trẻ, ngủ còn cần người giúp trải chăn?!

Nhưng mà, lời cự tuyệt lại đột nhiên mắc ở trong cổ họng, cô nghĩ đến bản thân đã lớn như vậy, còn chưa từng có ai giúp cô trải chăn đâu! Có lẽ, đời này cũng cũng chỉ có một lần như vậy……

Nên cự tuyệt anh, hay là…… Trong đầu cô náo loạn, thân mình lại giống như tự nhiên có ý thức đi tới ghế sô pha nằm xuống.

「 Em có sợ tối không? Anh để đèn cho em, được không?」 Anh ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi.

Ngải Hoành Kì dựa vào cạnh cô rất gần, nói chuyện khi thở ra khí nóng sát liền trên gương mặt ửng đỏ của cô, hại Vũ Dung tim đập thình thịch.

「 Không cần, tôi không sợ tối.」 Cô vừa nói vừa lắc đầu, không nghĩ, hai má đã đỏ rực của cô không cẩn thận lại đụng phải đôi môi nóng cháy của anh, cô vội vàng quay đi.

「 Ngủ ngon, Vũ nhi, chúc em có giấc mơ đẹp.」

Tiếng nói hơi khàn khàn của anh trầm thấp vang lên ở bên tai cô, Vũ Dung phát giác chính mình phải hao phí sức lực rất lớn mới có thể phát ra âm thanh.「 ngủ ngon!」

Sau khi cảm giác được anh rời đi, cô mới không tự giác thở dài một hơi. Nghe được tiếng anh nằm lên giường, sau đó ngọn đèn bị tắt, chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo, xuyên thấu qua tấm rèm cửa nhẹ nhàng chiếu vào.

Bên trong bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở tựa hồ đều có thể nghe rõ ràng, còn có tiếng tim của cô, bùm bùm đập thật lớn.

Vũ Dung không dám thở mạnh, sợ nhiễu loạn một phòng yên tĩnh, nhưng giữa không khí im lặng, lại đột nhiên truyền đến một loạt tiếng sột soạt, giống như có cái gì rơi xuống.

Cô quay đầu nhìn thoáng qua, nhờ ánh trăng mờ ảo, nhận ra thứ gì đó màu trắng kia chính là áo tắm ở trên người anh!

Lúc ấy, anh lộ ra nửa ngực trần, cũng không có mặc quần dài, hại cô vừa mới ăn tối, vẫn nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm bàn ăn, chỉ sợ không cẩn thận nhìn đến một màn sẽ làm mặt cô hồng rực.

Giờ anh thậm chí còn thoát hết áo tắm kia, vậy chẳng phải là chỉ còn……

Cô không khỏi chấn kinh nhìn lại phía anh.

Mà anh giống như cảm giác được anh mắt dò hỏi của cô, nhịn không được cười khẽ một tiếng, giải thích nói:「 Khi tôi ngủ, có thói quen thoát quần áo, thân thể trần truồng.」(^o^)

Giống như sợ người khác nghe không hiểu, anh nói 「 trần như nhộng 」 còn chưa đủ, còn dùng bốn chữ mạnh hơn「 thân thể trần truồng 」.

Nghe vậy, Vũ Dung phản xạ liền quay người, lại kéo chăn lên cao đến nửa thân.

Lập tức, bên trong liền vang lên một trận tiếng cười.

Người này thật sự là quá vô sỉ ! Lại ngay cả quần lót che không bao nhiêu cũng không mặc, hơn nữa, còn dùng từ ngữ như vậy! Trời ạ! Người này không thể dùng từ kín đáo một chút, anh ta thế nào cũng phải dùng cái loại chữ rõ ràng, tà ác này sao?

Vũ Dung âm thầm rên rỉ một tiếng.

「Vũ nhi ngốc, đừng quên phải hít thở không khí một chút, bằng không làm như vậy sẽ không khỏe mạnh đâu!」 Trong bóng đêm, truyền đến tiếng anh hảo tâm nhắc nhở, nhưng trong giọng nói còn bí mật mang theo ý đùa giỡn, làm cho người ta càng cảm thấy anh「 không hề hảo tâm 」.

Người đàn ông không thể duy trì một phút đồng hồ đứng đắn sao?! Vũ Dung tức giận không thèm để ý tới anh, vẫn là đem toàn thân bao chặt lại, thề sống chết không xoay người!

Cô làm thế nào cũng không nghĩ đến, cách cô năm thước, lại có một người đang nằm trên giường toàn thân trần trụi……

***************************

Ngày hôm sau, Vũ Dung lại là tỉnh lại trên giường lớn.

Cô mở trừng mắt, liền thấy Ngải Hoành Kì vừa ra ngoài trở về, hơn nữa lập tức tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được chính mình đã bị di chuyển.

「 Tại sao tôi lại ngủ ở nơi này?」

「 Sớm a!」 Ngải Hoành Kì nhếch môi cười, cúi đầu nhẹ hôn lên má cô, nhưng bị Vũ Dung vội vàng đẩy ra.

Anh nhún nhún vai, lơ đễnh.「 Tôi nghĩ, em ngủ ở sô pha nhất định rất không thoải mái, cho nên vừa ra trước cửa liền ôm em lên giường.」

「 A! Lần tới…… Không cần.」 Tối hôm qua cô lăn qua lộn lại mãi cho đến khi bình minh mới ngủ, lại không nghĩ rằng thế nhưng ngủ say như chết, ngay cả bị anh ôm lên giường cũng không hề phát hiện.

Ngải Hoành Kì cười cười.「Đã đói bụng chưa?」

Vũ Dung liếc liếc đồng hồ điện tử trên đầu giường, không khỏi nhảy bật dậy – thì ra đã mười hai giờ rưỡi!

「 Anh chờ một chút, tôi sẽ chuẩn bị rất nhanh!」 Cô vội vàng phóng đi rửa mặt chải đầu.

Sau khi ra khỏi khách sạn, anh đưa cô đến quán ăn nhanh McDonald gần nhất, mua hai phần ăn, sau đó lại lái xe đến công viên, đến một chỗ vắng vẻ ngồi xuống bãi cỏ ăn cơm dã ngoại.

Công viên có diện tích rất rộng lớn, chung quanh một hồ phủ một màu xanh của thảm cỏ, hồ nước trong suốt thấy đáy, trên mặt hồ có mấy chú thiên nga thong dong bơi lượn, mà ven hồ đang có vài đứa trẻ cầm bánh mì cho bồ câu ăn.

Vũ Dung cắn một miếng nhỏ Hamburger tinh tế nhai, sau đó ngửa đầu thật sâu hít một hơi, cảm thụ được hỗn hợp hơi thở tươi mát của bầu không khí thiên nhiên.

Thì ra, chính là thanh sơn nước biếc, gió nhẹ ấm áp, có thể say lòng người như thế!

Ngải Hoành Kì tham lam dừng trên gương mặt thanh nhã của cô, nhìn chăm chú vào từng động tác cùng biểu tình rất nhỏ của cô, anh không thể khắc chế từng trận rung động trong lòng.

Lấy kinh nghiệm「 duyệt nữ vô số 」của anh đến xem, có thể trong lơ đãng toát ra mị thái hấp dẫn người khác như vậy, trừ bỏ cô ở trước mắt anh ra, anh còn chưa từng gặp qua.

「 Đẹp quá!」 Nhìn cô kiều nhan như hoa dường như phát ra hào quang, Ngải Hoành Kì kìm lòng không đậu lẩm bẩm nói.

Vũ Dung mở mắt ra, chống lại một đôi mắt đen rạng rỡ.

「 Tôi thích em với vẻ mặt này, thoạt nhìn thực nhẹ nhàng tự tại, không giống bình thường đều khép mình lại quá chặt chẽ như vậy.」

Vũ Dung đột nhiên cứng đờ, trong lòng dâng lên phong ba sóng lớn mãnh liệt.

Cô trước đây cùng người khác chung sống, chưa bao giờ từng cảm thấy thoải mái tự tại qua, nhưng vừa rồi……

Cô vì cái gì có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình khi ở bên cạnh anh? Giống như…… Giống như coi anh như một bộ phận của mình.

Tại sao có thể như vậy?!

「 Vũ nhi, sắc mặt của em tại sao lại kém như vậy? Có chuyện gì sao?」 Ngải Hoành Kì thân thiết hỏi.

Vũ Dung lại lần nữa chấn động, lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, cúi đầu tập trung vào ly nước chanh.

Ngải Hoành Kì thâm trầm nhìn cô, anh không thích cô như vậy, rõ ràng có việc, cũng không nói với anh, phòng anh giống như đề phòng cướp vậy.

Nhưng là, anh biết không thể bức cô, nếu bức nóng nảy, chỉ sợ cô sẽ càng tránh xa anh ngàn dặm.

Đối với cô, anh tựa hồ chỉ có thể kiên nhẫn một chút, từ từ đến gần, không có phương pháp khác!

Hai người đều ở giữa trầm mặc trở lại khách sạn, Vũ Dung đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình, cũng không nhận thấy được Ngải Hoành Kì luôn luôn nói nhiều cũng trầm mặc khác thường.

「 Vũ nhi, lát nữa tôi phải đi họp. Tôi sẽ kêu James ở dưới đại sảnh chờ em, em không phải có bản đồ sao? Muốn đi chơi những đâu, em chỉ cho ông ấy xem, ông ấy sẽ đưa em đi.」

James chính là lái xe ngày hôm qua đi đón bọn họ, cũng là lái xe chuyên chúc của Ngải Hoành Kì mỗi khi đến Mĩ, ông là người Mĩ đã ngoài năm mươi tuổi.

「 Không cần, anh đi làm cũng phải dùng xe……」

「 Không sao, nơi tôi họp chỉ cần đi vài bước đường là tới , hơn nữa, nếu có việc muốn ra ngoài, tôi sẽ lấy xe khác của công ty ra ngoài. Em chưa quen cuộc sống nơi đây, nếu lạc đường , sẽ rất nguy hiểm , đừng làm cho tôi lo lắng!」

Giữa đôi mắt đen láy của anh lóe ra ánh sáng nhu hòa làm cho tâm Vũ Dung xẹt qua một tia trấn động nhẹ nhàng, cô rũ xuống mí mắt, ngượng ngùng gật gật đầu, đã thấy anh cầm lấy tay cô, một tay lấy ra ví da.

Cô khó hiểu nhìn anh, chỉ thấy anh từ trong ví da lý lấy ra một xấp tiền một trăm đô la cùng tấm danh thiếp, cùng bỏ vào ba lô của cô.

「 Không cần nhiều như vậy, anh chỉ cần cho tôi mượn một trăm đồng là được rồi.」 Vũ Dung vội vàng ngăn cản anh, xấp tiền kia ít nhất cũng có hai, ba mươi tờ, cô làm sao cần dùng đến nhiều tiền như vậy chứ?

「 Phòng trước vô hại thôi!」 Ngải Hoành Kì nói xong, mặt khác lại lấy ra danh thiếp trực tiếp bỏ vào quần bò của cô.

Nhiệt độ từ bàn tay to của anh xuyên thấu qua túi quần bò chạy thẳng đến đùi của cô, làm Vũ Dung bỗng giật mình, giống như đốt lửa nóng, nhưng mà, trước khi cô kịp phản ứng, tay anh đã rút ra.

「 Có việc phải gọi điện thoại cho tôi ngay, nơi này nhiều người xấu, đừng tùy tiện nói chuyện với người xa lạ, biết không?」 Anh tựa hồ đã quên lúc trước anh đối với cô mà nói coi như là một người xa lạ.

「 Không cho phép nói chuyện với người xa lạ, nghe thấy sao?」 Thấy cô không có phản ứng, anh lại nghiêm túc dặn dò một lần.

Vũ Dung đành phải gật gật đầu.

「 Chậm nhất trước sáu giờ tối phải nói cho James đưa em trở về, tôi xấp xỉ giờ đó sẽ trở về đưa em đi ăn cơm.」

Vũ Dung lại gật gật đầu, nhưng khi vừa ngẩng đầu, đã thấy môi của anh rơi xuống, cô nhất thời trở tay không kịp, cứ như vậy bị anh dùng lực hôn lên hai má.

「 Tôi đi đây, bye bye!」 Ngải Hoành Kì cười nhéo nhẹ lên má cô vừa bị hôn qua, sau đó sải bước tao nhã rời khỏi phòng, thẳng tới khi truyền đến tiếng cánh cửa khép lại, Vũ Dung mới hồi phục lại tinh thần.

Đáng giận! Anh ta thế nhưng thừa dịp cô tâm thần ngơ ngẩn, ăn vụng đậu hủ của cô!

Cô không chút suy nghĩ liền tiến lên mở cửa, lại nghe thấy anh đang đứng trước cửa huýt sáo, hơn nữa nghe thấy tiêng mở cửa, anh quay đầu, hướng về phía cô nở nụ cười.

「Vũ nhi của tôi nghĩ muốn tặng tôi một cái goodbyekiss sao?」 Anh giống như lưu manh dang rộng hai tay,「 Đến đây đi!」 còn cố ý thuận tiện nhắm mắt, chu miệng lại. (^w^)

Vũ Dung vừa thẹn vừa giận 「 phanh!」 một tiếng đóng sầm cửa, bên ngoài lập tức truyền đến tiếng anh vui vẻ cười to.

Thật sự là tên không biết xấu hổ! Cũng không ngẫm lại đó là hành lang sao? Bất cứ lúc nào đều đã có thể có người đi qua, anh ta thế nhưng……

Nhưng là, liếc mắt nhìn ba lô trên bàn, cô cũng không thể không thừa nhận, có đôi lúc, anh quả thật là người tốt.

Chỉ cần anh đừng luôn nói những lời sắc sắc này, hay động thủ động cước ăn đậu hủ của cô, khiến cho cô xấu hổ không chịu nổi, tâm hoảng ý loạn, như vậy, anh cũng thật sự xem như một người「 vô cùng 」 tốt.

Còn nữa, nếu anh đừng tiếp tục lấy cặp mắt giống như có thể nhìn thấu người khác kia nhìn chằm chằm vào cô, cô sẽ càng thêm cảm kích anh!

*****************************

「 Ngủ ngon!」

Nghe được tiếng nói trầm thấp của anh lại vang lên ở bên tai, Vũ Dung theo bản năng lui vào bên trong.

Liền hai ngày, tinh thần của cô đều có chút hoảng hốt, bởi vì cô nghĩ tới nghĩ lui, đều nghĩ không ra cô ngày đó vì sao có thể hoàn toàn thả lỏng chính mình ở bên cạnh anh?

Ngải Hoành Kì cười khẽ ra tiếng,「 Vũ nhi, em làm sao vậy? Sợ tôi như vậy làm cái gì?」 Anh trêu chọc , hai tay nắm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi phấn nộn kiều diễm của cô.

Vũ Dung nhắm mắt, không nghĩ nhìn tới ánh mắt phóng điện kia của anh.「 Tôi…… Tôi muốn ngủ.」

「 Vậy nhắm mắt lại ngủ đi!」 Ngải Hoành Kì nói nhỏ , nhưng tay lại không buông ra, ánh mắt cũng không chuyển dời.

Vũ Dung thật sự dứt khoát nhắm mắt lại, ngăn cách với ánh mắt cực nóng của anh, ngay sau đó cô lập tức liền cảm giác được môi anh dừng ở trên đôi môi cô.

「 Ưm — anh……」

Ngải Hoành Kì thừa dịp nháy mắt khi cô mở miệng, đã đem đầu lưỡi tiến thẳng vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Vũ Dung phản xạ tính vươn nhuyễn lưỡi đẩy đầu lưỡi của anh đi ra ngoài, ngay khi hai lưỡi chạm nhau, bọn họ lẫn nhau đều lập tức rung động.

Ngải Hoành Kì lập tức nắm chắc cơ hội ngậm chặt cái lưỡi thơm tho của cô, mạnh mẽ hút, khẽ cắn lại chậm rãi liếm, từng bước bức lui cái lưỡi thơm tho của cô, sau đó đầu lưỡi thăm dò cái miệng nhỏ nhắn của cô, tận tình cùng cô dây dưa, tùy ý đoạt lấy ngọt ngào từ cô……

Vũ Dung ngây ngô bị kỹ thuật hôn cao siêu của anh khiêu khích có chút hoa mắt, chỉ cảm thấy từng trận sóng triều nóng rực không ngừng đánh úp lại, khiến cho cô giống như người say rượu, trôi lơ lửng ở giữa không trung……

Thật lâu sau, cho đến khi phổi của anh tựa hồ sắp nổ mạnh , Ngải Hoành Kì mới thoáng lui lại.

「 Thật ngọt, so với tưởng tượng của tôi còn ngọt ngào hơn một ngàn vạn lần!」 Anh dán tại đôi môi đỏ mọng như hoa hồng của cô mà thở dài.

Vũ Dung vẫn đang hổn hển vội hô hấp đột nhiên trợn to mắt, trừng đôi mắt đẹp về phía anh lên án.

「 Anh làm sao có thể…… Ưm……」 Cô chỉ kịp phát ra một tiếng kêu rên, môi đỏ mọng lại lần nữa bị anh chiếm cứ.

Ngải Hoành Kì ma sát qua lại trên đôi môi khép chặt của cô, như là muốn so sánh sức chịu đựng với cô, không chịu ngừng lại.

Thật lâu sau, đầu lưỡi của anh đẩy ra đôi môi hơi hơi thả lỏng của cô, lại lần nữa tham nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của cô, lúc này, anh nhẹ nhàng hôn cô, tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt lành như mật của cô.

Thẳng đến khi Vũ Dung cảm thấy sắp không thở nổi , anh mới buông cô ra, để cho cô có thể hô hấp không khí.

「 Mau ngủ đi!」 Anh thở phì phò, bỏ lại một câu không đầu không đuôi, sau đó bước nhanh về hướng phòng tắm.

Vũ Dung giận dữ trừng mắt nhìn bóng lưng anh muốn mắng anh, nhưng lại không thể phát ra tiếng, cuối cùng đành phải thở phì phì kéo chăn bông nặng nề trùm kín đầu.