Đô Thị Tàng Kiều

Chương 1531-1: Tỉnh thành!(1)




Diệp Lăng Phi không kể về cuộc trò chuyện điện thoại của hắn với Bành Hiểu Lộ cho Bạch Tình Đình biết, lúc hắn quay trở lại, Bạch Tình Đình đã đem sắp xếp xong rồi, thật ra thì cũng không có gì vất vả cả, đơn giản là để hành lý xuống, thu xếp lại giường chiếu một chút. Chu Hân Mính được xếp phòng bên cạnh, đó là do Chu Hân Mính cố ý yêu cầu, cô nói không muốn ngủ cùng một chỗ Diệp Lăng Phi, cô muốn ngủ với con gái, thật ra Chu Hân Mính vì Diệp Lăng Phi nên mới nói như vậy, ai cũng biết nửa đêm thể nào trẻ em cũng quấy khác, Chu Hân Mính không để đứa trẻ làm ảnh hưởng đến đến Diệp Lăng Phi. Chu Tiểu Linh ở cùng một phòng với Chu Hân Mính, như vậy thì Chu Tiểu Linh có thể chăm sóc cho Chu Hân Mính tốt hơn. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, cởi giày ra, Bạch Tình Đình đang tắm ở trong phòng tắm, vừa đi một quãng đường dài như vậy, Bạch Tình Đình muốn tắm rửa một chút cho thoải mái.

- Ông xã, gọi điện thoại cho cha em đi, em quên gọi điện thoại cho cha mất rồi!

Bạch Tình Đình nói vọng ra từ trong phòng tắm. Diệp Lăng Phi “ừ” một tiếng, lấy điện thoại ra, bấm điện thoại cố định ở nhà Bạch Cảnh Sùng, người nghe máy là Vu Tiểu Vũ, chỉ nghe Vu Tiểu Vũ nói trong điện thoại:

- Không phải là anh vừa mới về thành phố Vọng Hải sao, tôi còn đang định đi gặp anh đấy, sao lại nghe Tình Đình nói mấy người chuẩn bị đi tỉnh thành?

- Nói ra thì dài dòng lắm, tôi không nói thì tốt hơn!

Diệp Lăng Phi không thể nói với Vu Tiểu Vũ là mình rất không may máy, chọc tới một tổ chức lính đánh thuê, đám lính đánh thuê cho nổ biệt thự của mình, mình đến tỉnh thành là để báo thù, những chuyện như vậy dù nói cho Vu Tiểu Vũ nghe, Vu Tiểu Vũ cũng sẽ cho rằng đây là chuyện mà Diệp Lăng Phi bịa đặt ra mà thôi, Vu Tiểu Vũ sẽ không tin đâu. Chính bởi vậy, Diệp Lăng Phi mới không muốn giải thích quá rõ ràng với Vu Tiểu Vũ, chỉ đáp một cách qua loa:

- Tôi có chút việc ở đây!

Vu Tiểu Vũ có vẻ như không có tâm đi tìm hiểu mục đích cụ thể Diệp Lăng Phi đến tỉnh thành để làm gì, cô lạnh nhạt nói:

- Thôi coi như xong, tôi biết là anh không muốn nói với tôi, tôi cũng chẳng quan tâm rốt cuộc muốn làm gì, nói đi, anh gọi điện thoại tới để làm gì?

- Ừm, tôi chỉ muốn nói với nhạc phụ một tiếng, bọn tôi đã đến tỉnh thành rồi, nhạc phụ không cần phải lo lắng chúng tôi!

Diệp Lăng Phi nói.

- Được, tôi biết rồi!

Vu Tiểu Vũ nói,

- Tôi sẽ nói với cha!

- Cô vừa nói gì vậy?

Diệp Lăng Phi nghe được câu nói sau của Vu Tiểu Vũ, không nhịn được hỏi lại một lần. Vu Tiểu Vũ nói:

- Tôi nói là tôi sẽ nói lại với cha, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

- Cô đã đổi giọng rồi hả?

Diệp Lăng Phi hỏi.

- Không phải chỉ là một cách xưng hô sao, có gì đâu chứ?

Vu Tiểu Vũ tỏ vẻ không hề để tâm, nói:

- Dù sao lão gia đối xử với tôi không tệ, tôi đã nghĩ rồi, haynên thay đổi sớm một chút thì tốt hơn. Chỉ có điều, Diệp Lăng Phi này, anh đừng quên chuyện anh đã hứa với tôi lúc trước, đừng tưởng rằng anh có thể dối gạt qua loa, tôi vẫn còn nhớ kỹ chuyện đó đấy!

Diệp Lăng Phi cảm thấy ngạc nhiên, hỏi:

- Chuyện gì cơ?

- Anh thật sự muốn giả bộ hồ đồ với tôi đúng không?

Vu Tiểu Vũ nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy, cô hừ lạnh nói:

- Anh tự nghĩ cho kỹ đi, chờ khi nào anh về Vọng Hải tôi sẽ tới tìm anh, tóm lại, tôi không phải một cô gái ngoan mà anh có thể đùa giỡn kiểu gì cũng được đâu, anh đừng quên, trước kia tôi sống nhờ cái nghề đó đấy, sao tôi có thể để người khác lừa gạt mình được chứ?

Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì, hắn cười nói:

- Được rồi, tôi biết rồi, chuyện tôi đã hứa với cô, tất nhiên là tôi sẽ làm được, tôi không phải là người thích lừa gạt người khác!

Diệp Lăng Phi dập máy, hắn lấy thuốc ra, thừa dịp Bạch Tình Đình còn đang tắm, hắn tranh thủ hút thuốc lá. Lúc Bạch Tình Đình tắm xong đi ra ngoài, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng, Bạch Tình Đình thân mặc áo tắm, bất mãn phàn nàn với Diệp Lăng Phi:

- Ông xã, anh không bật điều hòa lên gì, anh hút thuốc không sao cả, nhưng cũng có thể ra ngoài hút thuốc mà, mùi khó chịu quá đi mất!

- Xin lỗi, xin lỗi, anh không ngờ bà xã em lại tắm nhanh như vậy!

Diệp Lăng Phi vội vàng xin lỗi. Bạch Tình Đình đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi, thân thể cô tỏa ra một mùi hương thơm ngát, Bạch Tình Đình nói:

- Ông xã, sau khi chúng ta làm xong chuyện này, chi bằng ra nước ngoài du lịch đi, đã lâu lắm rồi chúng ta chưa đi ra nước ngoài du lịch!

- Được, sau khi giải quyết, chúng ta sẽ ra nước ngoài!

Diệp Lăng Phi nói,

- Chúng ta đi du lịch vòng quanh châu Âu, hoặc là đến Mỹ cũng được, tóm lại em muốn đi đâu tùy em chọn!

- Ông xã, em biết anh tốt với em nhất mà!

Bạch Tình Đình hai tay ôm cổ Diệp Lăng Phi, hôn lên má Diệp Lăng Phi một cái thật kêu. Lúc Chu Hồng Sâm đến khách sạn, trời vẫn đổ mưa rất lớn, Chu Hồng Sâm luôn miệng phàn nàn thời tiết khác thường, dạo gần đây, lý thuyết về ngày tận thế lại xuất hiện một lần nữa, nhất là mấy năm gần đây, thời tiết biến đổi thất thường, lại còn có cả động đất, lúc thì sóng thần, đều khiến người ta có cảm giác kinh khủng trước ngày tận thế, càng trong hoàn cảnh như vậy càng dễ gây ra khủng hoảng tâm lý đám đông, rất nhiều luận thuyết về tận thế được mọi người truyền bá khắpnơi, lời đồn đều được giải thích bởi trí giả, nhưng nếu xã hội này không có trí giả thì sao? Hoặc có thể nói lúc nhân vật chính phủ mất đi vai trò trí giả, những lời đồn đó càng lúc càng lan truyền đi xa.

Lúc Chu Hồng Sâm đi vào nhà hàng của khách sạn, mấy người Diệp Lăng Phi cũng đã tề tựu đông đủ trong nhà ăn chờ Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm bế tiểu Mính Đình trước, khuôn mặt trắng hồng đáng yêu khiến cho người ta rất thích, mặc dù tiểu Mính Đình vừa mới nằm vào lòng Chu Hồng Sâm là lập tức cất tiếng khóc, nhưng chuyện đó cũng không thể ảnh hưởng đến tâm tình của Chu Hồng Sâm, Chu Hồng Sâm rất kiên nhẫn dỗ dành tiểu Mính Đình, tiểu nha đầu đó được dỗ dành một hồi thì không khóc tiếp nữa, đôi mắt đen đáng yêu thao láo nhìn Chu Hồng Sâm. Chu Hồng Sâm cười cười, từ mắt ông ta toát lên vẻ yêu thương, Chu Hồng Sâm ôm tiểu Mính Đình, nhìn về phía Chu Hân Mính, cười nói:

- Hân Mính, nhìn con bé cha lại nhớ con trước kia, lúc đó con cũng thích khóc như vậy, cha liền ôm con đi một chút, chỉ cần cha ôm con đi đâu đó một lát, con sẽ không khóc nữa, lúc đó cha đã từng nói, tương lai con gái của cha nhất định không thua kém với cánh đành ông!

Chu Hồng Sâm nói xong lại nhìn tiểu Mính Đình đang nằm trong lòng mình, cười nói:

- Cha thấy con bé cũng thế, cha tin con bé nhất định cũng như thế!

- Cha...!

Chu Hân Mính mở miệng định nói, chỉ thấy Chu Hồng Sâm khoát khoát tay với Chu Hân Mính, bảo:

- Hân Mính, bây giờ con đã làm rất tốt, cha có một đứa con gái như con luôn cảm thấy tự hòa, trước kia là như vậy, bây giờ lại như vậy!

- Ông già à, nghe ông nói kìa, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi!

Giờ phút này mẹ của Chu Hân Mính nói chuyện với Chu Hồng Sâm cũng tỏ ra thân thiết hơn rất nhiều, bà có thể nói là ông già, cách gọi đó cho thấy hai người đã hâm nóng lại cảm tình nhiều năm, cách đây ít lâu, hai vợ chồng Chu Hồng Sâm giữa xảy ra mâu thuẫn không muốn người khác biết tới, Chu Hồng Sâm cũng đã từng có lúc dao động, nhưng hiện giờ, ông ta hiểu rất rõ rằng, xã hội này, bến bãi bình yên nhất chính là gia đình của mình, người đáng tin cậy nhất là người vợ kết tóc se duyên của mình.

- Ăn cơm, hôm nay cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên!

Chu Hồng Sâm vừa nói ra câu này, Bạch Tình Đình kéo kéo góc áo Diệp Lăng Phi ở dưới gầm bàn, trông bộ dạng như muốn nói với Diệp Lăng Phi là có lẽ cô không nên tới đây. Câu nói vừa rồi của Chu Hồng Sâm rất dễ khiến cho người ta hiểu lầm, lần này Chu Hồng Sâm nói muốn ăn cơm với người nhà, Bạch Tình Đình liền suy nghĩ đến những thứ khác, Diệp Lăng Phi cũng hiểu Bạch Tình Đình nghĩ cái gì, hắn liền cười cười với Bạch Tình Đình, sau đó nói:

- Tình Đình, chúng ta đều là người một nhà, mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm cũng không cái gì không ổn cả, chẳng lẽ không đúng sao?

Chu Hồng Sâm cũng cười nói:

- Đã lâu rồi cha chưa được ăn bữa cơm đoàn viên rồi, lần này chúng ta nhất định phải ăn một bữa ra trò, người phục vụ, cho hai chai Mao Đài...!

Chu Hồng Sâm đã quen như vậy rồi, Diệp Lăng Phi cười cười, đối với cách nói chuyện của Chu Hồng Sâm hắn cũng không có ý kiến gì, có một số thói quen của con người, muốn thay đổi trong một sớm một chiều là điều không thể, chỉ là, chỉ cần có niềm tìn thì không gì không thể thay đổi được, cái thế giới này càng là lúc người ta không thay đổi được, thường thường lại càng dễ thay đổi! Mấy người phụ nữ ngồi ở bàn ăn, nói chuyện, sau khi mọi người đã ăn no bụng thì đồ tráng miệng và hoa quả được đưa lên, ở phương diện này, khách sạn phục vụ rất chu đáo.

Truyện convert hay : Y Phi Kinh Thế