Đô Thị Tà Tu

Chương 83: Không phải diễn nữa




- Thanh âm này rất bỉ ổi...!

Tiêu Dực xoa cằm, sắc mặt vô cùng khói coi, nhìn vẻ mặt lệ khí của Nguyệt Liên.

- Hơn nữa còn rất dâm tiện vô sỉ...

Nguyệt Liên nắm chặt tay, nghiến răng xắn tay áo, đi về phía con hẻm. Tiêu Dực nhếch miệng, nhìn lên bầu trời u ám, lẩm bẩm:

- Đứa nhỏ đáng thương, đừng trách xã hội bất công, có trách thì nên trách mình trêu nhầm đối tượng mà thôi.

- Không được! Chúng ta không hợp nhau! Tôi không thích anh!

Đi qua con hẻm, hai người nhìn thấy Hàm Tu đang cắp giỏ rau bị một người cao to lực lưỡng như tinh tinh kéo tay, vẻ mặt Hàm Tu phát điên, vừa đẩy vừa cự tuyệt lời tỏ tình của tên "tinh tinh". Mà rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ.

Hai người tái mặt, đúng là không sai, vô sỉ hạ lưu dâm tiện, giả giờ ôn nhu tiêu sái đùa giỡn con gái nhà lành như vậy, chỉ có Thạch Hổ thiên hạ đệ nhất tiện nhân ra, còn ai vào đây nữa!!!

Trời nóng như vậy, vậy mà còn mặc ple đeo kính đen, cái kính đã che gần hết khuôn mặt dâm tiện xấu xí của tên dâm Hổ này rồi.

Trong mắt Thạch Hổ chỉ có mỹ nữ, không nhìn thấy mặt mày Hàm Tu trắng bệch, ra sức cự tuyệt. Đột nhiên, hắn quỳ xuống dưới ôm chặt chân nàng, không để ý đến Hàm Tu hét chói tai, khóc lóc cầu xin nàng.

- Phật dạy rằng: Kiếp trước ngoái đầu nhìn lại 500 lần, kiếp này mới gặp nhau. Anh tình nguyện kiếp này gặp em 500 lần để đổi kiếp sau em ngoái đầu nhìn anh một lần. Hàm Tu, anh yêu em, giống như chuột yêu gạo, như cáo yêu gà, cà yêu giấm, nấm yêu đất, nước cất yêu ống thủy tinh, như tinh tinh yêu chuối, như muối yêu biển, v.v Anh muốn dâng tặng em tất cả những gì anh có.

Nhìn bộ dạng si tình của Thạch Hổ, quần chúng nhân dân cảm thấy rất đồng tình.

Chí có Tiêu Dực và Nguyệt Liên tái mặt, mắng thầm một tiếng vô sỉ, mình còn không biết tất cả của hắn là mấy con nòng nọc hung hãn dưới đũng quần sao? Tiện nhân, ngay cả khi dễ thiếu nữ cũng luyện tới lô hoản thuần thanh luôn.

- Ta nhất định phải thanh trời hành đạo!

Nguyệt Liên nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị xông lên. Lại bị Tiêu Dực kéo lại, nói thầm một câu. Sắc mặt Nguyệt Liên trắng bệch, gật đầu mạnh rồi hai người vội vàng lui ra sau chuẩn bị rời đi.

- Hôm nay em mà không đáp ứng anh, anh sẽ chết cho em coi!

Thạch Hổ bỗng nhiên hét lớn một tiếng rồi đứng lên. Mọi người vây quanh thấy hắn gầm lên thì sợ hãi tản ra, thấy Thạch Hổ bắt lấy tay Hàm Tu, nhìn nàng rất thâm tình. Rồi lao tới cây cầu phía xa, Hàm Tu bị hắn dọa cho sợ hãi, vội túm lấy tay hắn, sợ tên khờ này nhảy xuống sông thật.

- Thật ngốc, để tên tiểu tử này dễ dàng lừa như vậy.

Tiêu Dực cùng Nguyệt Liên nhìn nhau một cái, mặc niệm cho Hàm Tu ngây thơ một tiếng.

- Hàm Tu! Anh biết, em yêu anh! Em không nỡ để anh chết. Anh biết mà, hành động của em nói lên tất cả!

Hàm Tu không nghĩ tới tên này vô sỉ như vậy, thình lình bị hắn ôm, oa oa hét ầm lên, tay đấm chân đá lên người hắn.

- Ha ha ha! Đánh hay lắm, càng đánh càng yêu!

Người xung quanh cảm thấy có điểm lạ, nếu là vợ chồng son cãi nhau thì sao lại khóc tu tu thế kia, thì ra là ban ngày bạn mặt đùa giỡn con gái nhà lành. Mọi người bắt đầu chỉ trích tên côn đồ "tinh tinh" này, nếu không phải thể hình của tên này, thì chắc chắn sẽ có người làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi.

"Phanh!"

Thạch Hổ đột nhiên đánh nát cột trụ to bằng bắp đùi bên cạnh, đám người nhìn thấy vậy không khỏi hít một hơi, đầu mình cũng không rắn bằng đá nha, xông lên thì chỉ chịu chết thôi.

Trong lúc nhất thời, không ai còn dám la ó bắt lưu manh nữa, chỉ còn Thạch Hổ đang dương dương tự đắc nói to:

- A! Đáp ứng anh đi, Hàm Tu, anh nhất định sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc nhất, cho em dục tiên dục tử. Nếu như anh làm trái, thì đầu anh sẽ vỡ vụn như tảng đá này. Mọi người đều chứng kiến cho đôi mình, có phải không ạ?

Tiêu Dực hậm hực thầm mắng một tiếng, xoay người chuẩn bị chạy, Tiêu Dực đứng đây cũng cảm thấy xấu hổ a, có một người bạn như vậy, đúng là không còn mặt mũi nào.

- Hmm! Tiểu Dực!

Thạch Hổ đúng lúc sống chết lại quay người lại, nhìn thấy Tiêu Dực, trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt khinh bỉ đều nhìn về phía Tiêu Dực.

- Thật xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi!

Tiêu Dực đẩy mọi người ra, đang nghĩ chạy gấp. Ai ngờ Thạch Hổ cười ha hả, vỗ mạnh vai Tiêu Dực một cái, không coi ai ra gì cười nói:

- Tôi mặc dù hay quên, nhưng không thể quên được anh với Tiểu Nguyệt, chúng ta là dâm đãng thiết tam giác mà! Đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là lão bà của tôi.

Thạch Hổ ôm Hàm Tu đang xấu hổ đỏ mặt, vô sỉ giới thiệu. Tiêu Dực phún huyết, vội vàng che mặt chuẩn bị chạy.

- Anh còn không mau buông Hàm Tu ra?

Tiêu Dực không trốn được, đành phải thể hiện bộ dạng chính nghĩa.

- Hắc hắc! Thật vất vả mới tìm được một cô gái đáng để tôi chết, tôi làm sao buông tay được!

Thạch Hổ vô sỉ tới cực điểm, ném Hàm Tu một cái mị nhãn, làm nàng hóa đá tại chỗ, không ngừng nôn mửa.

- Không thể nhịn nổi nữa, tôi phải tiêu diệt tên khốn này!

Rốt cục thì Nguyệt Liên không chịu nổi nữa, lao tới Thạch Hổ đang định hôn Hàm Tu, xuất một chiêu Liêu Âm Thối, xuyên giữa hai chân hắn, Thạch Hổ trợn mắt, há to mồm không kêu nổi, ngược lại cái mông phía dưới lại "phịch" một tiếng, thoát khí ra mùi thối không tả nổi.

Thạch Hổ kẹp lấy chân Nguyệt Liên, nàng lại bật người đạp một cước vào vai hắn, để cho Hàm Tu có cơ hội chạy thoát. Thạch Hổ đang định đuổi theo Hàm Tu thì bị Tiêu Dực kéo lại.

- Chó đẻ, vô sỉ cũng phải có giới hạn, dâm đãng cũng phải có cấp bậc. Anh khi nào lại trở nên sa đọa như vậy?

- Sa đọa cái rắm, là anh nói cho ka biết, hoa xinh phải hái liền tay, chớ để lâu ngày nó tàn úa ngay! Huynh đệ, hôm nay ka tới đây là để cưa gái, chẳng lẽ các người biết?

Thạch Hổ như hiểu gì đó, liếm môi nói:

- Tiểu Dực, huynh đệ như thể tay chân, nể mặt quốc dân đảng, giúp ka nói vài lời hữu ích với Hàm Tu, nếu tôi là nàng, tôi sẽ yêu một hán tử uy mãnh như tôi đây, chẳng lẽ trước mặt tôi mà cô ấy không phát xuân sao?

- Được rồi, cái mặt của ông thì có khác gì ô tô bị tai nạn đâu, đàn bà gặp ông đừng nói tới phát xuân, ngay cả nôn mửa cũng không ra. Đi đi, đừng ở đây làm tôi mất mặt nữa.

Tiêu Dực vội vàng kéo tên không biết xấu hổ này đi.

- Ka dù mặt mày xấu xí, nhưng lại đẹp ở tâm hồn!

Thạch Hồ không cam lòng gào lên.

Rốt cục thì cũng kéo được tên này tới nơi thanh tịnh.

- Hổ Tử, sao ông biết Hàm Tu?

Tiêu Dực tùy ý ngồi xuống ghế đá.

- À, nàng dạy cùng trường với tôi, tôi dạy vệ sinh sinh lý, còn nàng dạy Sinh Vật, đều cùng một hệ. Mỗi lần nàng nhìn thấy tôi là đỏ mặt, làm ka tưởng nàng thích ka, nên đã đánh cược với đồng nghiệp là sẽ đưa nàng lên giường trong một tháng. Mai là hạn cuối rồi, nếu không, tiền lương tháng này coi như mất hết. Cho nên hôm nay dù Bá Vương ngạnh cung ka cũng làm, đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là mặt mũi, mặt mũi a.

"Oạch!"

Tiêu Dực ngã ngửa, tên này không phải dạy lịch sử sao? Tự nhiên lại dạy vệ sinh sinh lý là sao? Còn Bá Vương nganh cung nữa, mẹ nó, chuyện cưỡng gian như vậy, tiểu tử này chắc sẽ không có gan làm đâu.

- Tiểu Dực, ông quen nàng sao? Nếu như quan hệ tốt thì giúp tôi nói với nàng, từ hôm nay theo tôi đi!

Hổ Tử vô liêm sỉ cười.

- Đệch mịa mi, có người bạn như ông, đúng là khổ tám đời!

Tiêu Dực cười mắng một tiếng, ánh mắt vừa chuyển, liếm môi nói:

- Hổ Tử, ông cùng Hàm Tu dạy trong Học Viện Quý Tộc Phi Lộc phải không?

- Đúng! Ý! Tiểu Dực, sao ông biết tôi dạy ở Học Viện Quý Tộc Phi Lộc! Tôi chưa bao giờ nói cho ông với Tiểu Nguyệt mà

- Ha ha! Hổ Tử! Có phải gần đây ông có chuyện cần làm, hoặc là mấy ngày nay sẽ cùng Hàm Tu có chuyện, nên các người muốn tìm bạn bè tới dạy thay phải không?

Tiêu Dực hút thuốc, thần bí nhìn sắc mặt Thạch Hồ, thấy tên Hổ tiện nhân này có chút lúng túng.

Liếm liếm môi, Thạch Hổ bỗng nhiên thật thà, vỗ vỗ bả vai Tiêu Dực nói:

- Xem ra tiểu tử ông là thầy tướng số rồi, thậm chí cả cái này cũng đoán được.

- Hắc hắc!

Tiêu Dực đứng lên, ánh mắt sắc bén, vỗ bả vai Thạch Hổ, khẽ cười một tiếng:

- Huynh đệ, không phải diễn nữa!