Đô Thị Tà Tu

Chương 76: Bức hôn!




Từ Tuyết Nhi hờn dỗi liếc Tiêu Dực một cái, thực là mê đảo chúng sinh, thế mà tên Tiêu Dực này như hòa thượng, không những không đổ, thậm chí còn lạnh người.

Tiêu Dực vô sỉ gãi gãi "thằng em" nói:

- Thực xin lỗi, tôi không biết "thất xuất tam bất khả" là gì, tôi chỉ biết "chín nông một sâu", "7 tiến 3 lùi", các tư thế như "lão Hán đẩy xe" hay "Quan Âm tòa liên" cũng có chút tâm đắc.

Lời nói vô sỉ của Tiêu Dực làm đám Hoa yêu cười ngất, nhưng Từ Tuyết Nhi lại rất nghiêm túc nói tiếp:

- Thất xuất. Thứ nhất, không hiếu thuận cha mẹ chồng, mà hiện tại anh không cha không mẹ. Thứ hai, không có con, chúng ta chưa động phòng. Ba, dâm, em là đệ tử Linh Bảo phái, có thể cam đoan trinh tiết của em, thứ tư, ghen, em không can thiệp vào chuyện anh đi cùng người phụ nữ khác, anh đã quá rõ rồi. Năm, bệnh hiểm nghèo, sáu, trộm cắp, bảy, lắm mồm. Tất cả những điều này có ở trên người em hay không anh từ biết, Tiểu Dực, anh dựa vào cái gì để đuổi em?

- Tôi...!

Tiêu Dực á khẩu, nửa ngày mới thốt ra:

- Chúng ta không có cảm tình.

- Tình cảm có thể bồi đắp.

Từ Tuyết Nhi ai oán cúi đầu, bộ dáng thật sự rất đáng thương, thế nhưng tên hoa tâm này lại rất cứng rắn.

- Ai...!

Ánh mắt u buồn nhìn Từ Tuyết Nhi, lắc đầu thống khổ nói :

- Tôi là một người đàn ông không thể chịu nổi tịch mịch, kết hôn là nhà giam, mặc kệ ở nhà có vợ đẹp, thì lòng tôi vẫn hướng bên ngoài. Đi theo tôi, nhất định cô sẽ thương tâm, đối với đạo hạnh của cô, trăm hại không lợi! A... tôi là một tên vô sỉ, hạ lưu, thật không xứng với cô!

Từ Tuyết Nhi ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, ấm ức nói:

- Tiêu Dực, mặc kệ anh có ra sao, trên danh nghĩa em vẫn là vợ anh, em sẽ không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân củ anh, em là đệ tử Linh Bảo phái nên cuộc hôn nhân này cũng chỉ trên danh nghĩa thôi. Nếu ai đối với anh tốt, chỉ cần anh thích ,em sẽ không quản anh.

Nhìn thấy Tiêu Dực không nói gì nữa. Từ Tuyết Nhi mỉm cười thắng lợi.

- Haiz, vậy sao cô lại ở đây?

Tiêu Dực đột nhiên hi vọng, chỉ cần đám Hoa yêu không cho phép nàng ở đây, vậy thiên hạ này sẽ là của ta, muhahaha!

- Hi hi! Em chưa kịp nói cho anh, từ ngày hôm nay, em là chủ của nơi này! Các nàng bây giờ là khách thuê của em, bởi vì em đã mua toàn bộ tiểu khu rồi, không tin thì anh hỏi các nàng đi.

Đám hoa yêu câm như hến, ngay cả Nguyệt Liên hung dữ cũng sợ nàng như sợ cọp.

- Vậy... Cô đã nói xong rồi thì về Linh Bảo sơn đi!

Tiêu Dực giờ mới nhớ ra gia tộc của Từ Tuyết Nhi ở thế tục là một tập đoàn tài chính nhất nhì nước, mua cái tiểu khu này dễ như bỡn. Đấu không lại, vậy thì phải dùng thủ đoạn thôi.

Từ Tuyết Nhi thu hồi tấm vải, không nhanh không chậm nói:

- Em có thể đi, bất quá nếu anh muốn Lâm Nhã Chỉ bị ma chủng cắn nuốt, thị em có thể đi luôn bây giờ, đừng quên. Chỉ bằng vào đạo hạnh của anh bây giờ, nhiều nhất là 7 7 49 ngày nữa nàng sẽ bạo phát, mà anh chỉ có hai sự lựa chọn, trơ mắt nhìn nàng thành dâm ma, hai là dùng mật pháp khu trừ ma chủng ra. Hậu quả là một trong hai người phải chết!

- Cô... Cô có biện pháp cứu nàng sao?

Tiêu Dực hết chỗ nói, Từ Tuyết Nhi bắt đúng mạch của hắn, lập tức do dự nói.

- Không cứu được, chỉ có thể kéo dài thời gian chờ đến khi sư phụ em xuất quan sẽ chữa khỏi cho nàng. Chẳng qua em có một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Tiêu Dực mồ hôi chảy ròng, biết điều kiện này không dễ dàng mà.

- Sau khi khu trừ xong ma chủng, anh nhất định phải về Linh Bảo phái để bái đường thành thân với em!

Đối mặt với một cô nàng như vậy, mình có thể nói gì? Tiêu Dực đúng là phát điên, Nguyệt Liên ngoài cửa nhìn hắn với ánh mắt đồng tình, lại bị Tiêu Dực trừng mắt, nhanh chóng cắp đít chạy.

- Được rồi! Tôi... Tôi đồng ý!

Tiêu Dực thở dài một tiếng, chỉ cần có thể cứu được Lâm Nhã Chỉ, đến lúc đó mình sẽ chạy đi, cùng cô thành thân, "thằng em" sẽ không có đất dụng võ!

"Loảng xoảng!"

Trong phòng Lâm Nhã Chỉ phát ra tiếng đồ rơi vỡ, mơ hồ truyền đến tiếng nức nở.

Tiêu Dực xấu hổ nhìn Từ Tuyết Nhi, nàng cười nhạt một tiếng, khuôn mặt trở nên lạnh như băng, không quay đầu đi về phòng mình.

- Cho anh thời gian một nén hương ở cùng nàng! Nói cho nàng biết, Linh Bảo phái muốn cứu người, cho dù nàng muốn chết cũng không xong! Rồi đến phòng em, em có điều muốn nói.

Tiêu Dực biết, Từ Tuyết Nhi xuất hiện, là điềm báo ối nguy hiểm sắp tới rồi.

Đi vào trong phòng Lâm Nhã Chỉ, Tiêu Dực đóng cửa lại, nhẹ nhàng tới bên giường nàng, vỗ vỗ lên mông nàng một cái, thấy mỹ nhân không phản ứng, Tiêu Dực cười hắc hắc, thò tay vào trong chăn vén váy nàng lên, vuốt cặp đùi trắng mịn của nàng, không kiêng nể gì mà mò lên trên vuốt ve bộ mông đầy đặn, muốn vuốt mãi không muốn dừng.

- Ưm...!

Cô nàng này thò đầu ra khỏi chăn, khuôn mặt vẫn còn vương lệ, kiều mỵ vô cùng, oán hận nhìn Tiêu Dực một cái rồi lại rụt vào trong chăn.

- Bảo bối, làm sao vậy? Ghen à? Hắc hắc!

Tiêu Dực dứt khoát chui vào chăn, ôm lấy tiểu nữ nhân thơm nức này, đùi chen vào giữa hai chân nàng, "thằng em" thuận thế khoác lên bụng nàng rồi cười một tiếng rất "râm".

- Ưm...!

Bị tên lưu manh này ôm, Lâm Nhã Chỉ tâm loạn như ma, như con nai chạy loạn, ngửi thấy trên người hắn toàn mùi khét, ấm ức nức nở nói:

- Ưm... Làm sao anh không mặc quần áo mà đã đi vào rồi? Thối chết mất, bại hoại!