Đô Thị Tà Tu

Chương 53: Vô Sỉ Lập Uy




"Ba!"

Tiêu Dực vỗ mạnh hai cái lên hai vếu tròn trịa của nàng, ca ngợi khen ngợi:

- Wow, co dãn quá! Mông của Tiểu Nguyệt tôi không được sờ, hôm nay phải sờ của cô mới được.

Trên mặt chúng nhân không khỏi co quắp

- Tiểu Dực!!!

- Oa !!!

Hai Nguyệt Liên, không, phải nói là hai nữ nhân giống nhau như đúc đồng thời la lên, chỉ là một người rít gào, còn một người khóc lóc mà thôi.

Bị Nguyệt Liên quát lớn, cả người Tiêu Dực run rẩy, nhanh chóng buông Y Nhân ra, nhưng không ngờ nữ nhân này vừa đặt mông ngồi xuống đất thì hai chân đá lung, gào khóc ăn vạ. Lần này Tiêu Dực triệt để ngơ luôn, mà đám yêu thú do dự nhìn về Tiêu Dực, thấy hắn không động thủ, nhanh chóng bao vây bảo hộ nàng, nhưng tiểu ny tử chết sống không chịu.

- Ngươi phải chết! Dám đùa giỡn lưu manh, dù thế nào người ta cũng là nữ nhân a!!!

Nguyệt Liên vọt tới, hung hăng đá một cước vào hạ thể của Tiêu Dực, mọi người mồ hôi lạnh giàn giụa, nhưng Tiêu Dực lại vỗ vỗ lên đũng quần đầy bụi, giống như lấy lòng nói với Nguyệt Liên:

- Bà cô, ở đây không thể phá hư được, chân của cô không sao chứ?

- Mất hết thể diện! Chờ ta trở về sẽ tính sau!

Nguyệt Liên lại hung trách mắng một tiếng, không biết là đối với Tiêu Dực, hay là đối với Y Nhân, tay nàng kéo Tiêu Dực lại, đau lòng vuốt ve bờ vai của hắn, vừa rồi chỗ này bị thứ đằng(gai nhọn) của Y Nhân xuyên qua, tuy rằng thân mật, nhưng do thói quen bạo lực, nên cũng chỉ thân mật một cách bạo lực mà thôi.

- Ta... Ta sẽ không bỏ qua cho đám người các ngươi!

Trên mặt đất, Y Nhân đột nhiên đứng lên, nước mắt trên mặt chưa khô, tựa hồ như đã khôi phục lại thần sắc, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiêu Dực, đanh đá quát.

Tiêu Dực xoay người, lạnh lùng quét lên quét xuống trên người cô nàng này, liếm liếm môi nói :

- Nếu ngươi đã thể hiện hết yêu lực rồi! Vậy thì tôi không ngại đánh mông cô đâu.

Y Nhân theo bản năng lui về phía sau vài bước, bảo vệ cái mông của mình, khuôn mặt mềm mại quyến rũ hiện lên một tia sợ hãi, Tiêu Dực lúc này mới phát hiện, nếu nhìn kỹ, trừ bộ ngực ra, kỳ thật nàng cũng hơi khác với Nguyệt Liên, khóe miệng của nàng có một nốt ruồi mỹ nhân(*), khuôn mặt nhẵn mịn hơn một chút, Nguyệt Liên không có được vẻ quyến rũ tuyệt mỹ, kinh diễm động lòng người như vậy.

- Không có bổn sự thì đừng thể hiện ra... Yêu trận kia của cô uy lực rất lớn, nhưng yêu lực của cô còn quá yếu, đổi thành tu chân giả khác, đã sớm tiêu diệt các cô rồi, về sau đừng đến chọc tôi, cũng càng đừng gây sự với các nàng. Nếu không đừng trách tôi lạt thủ tồi hoa! Chuyện phát sinh hôm nay coi như không có gì đi. Các cô đều là yêu, cuộc sống trong đô thị cũng không dễ dàng, những kẻ yếu như các cô nên đoàn kết lại, không phải ỷ thế hiếp người, hiện tại ta ở chỗ này, sẽ không để bất kỳ ai khi dễ các nàng! Ai dám động thủ, tôi sẽ không tha đâu... Nhất là cô... Hắc hắc!

Mắt thấy Tiêu Dực được đám Hoa Yêu quần tinh ủng nguyệt (sao quanh trăng sáng) đi vào biệt thự, mặt Y Nhân lúc trắng lúc xanh, muốn đòi lại địa bàn nhưng nghĩ tới tên Tà đạo vô sỉ này rất tâm ngoan thủ lạt, rốt cuộc cũng không còn dũng khí đi lên. Oán hận dậm chân một cái, trừng mắt nhìn về phía Tiêu Dực, rồi xoay người mang theo đám yêu thú đáng thương rời đi.

Vừa vào cửa, Tiêu Dực đang ưỡn ngực ngẩng đầu đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, vừa lúc phun lên cánh tay bị thương của Thụy Liên, mà cả người hắn cũng mềm nhũn, ngã vào lòng Mẫu Đan.

Lần này làm cho toàn bộ nữ nhân đều thất kinh, rõ ràng vừa thấy hắn thoải mái giáo huấn đám yêu thú cùng Hoa Trung Mân Côi Y Nhân, như thế nào vừa vào cửa thì bị trọng thương luôn, thậm chí còn thoi thóp nữa. Chỉ có Nguyệt Liên sợ tới mức lúng túng, nước mắt lưng tròng đoạt lấy Tiêu Dực trong tay Mẫu Đan, không ngừng kêu tên hắn.

- Anh là đồ dần! Rõ ràng bị thương còn chưa khỏi, lại dùng pháp thuật bá đạo như vậy, làm sao bây giờ, Tiểu Dực, anh đừng làm em sợ! Tiểu Dực, anh là tên hỗn đản, anh không sao chứ? Tỉnh lại đi.

- Không.... Không sao.

Tiêu Dực ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt không có một tia huyết sắc, mệt mỏi gượng cười, an ủi Nguyệt Liên.

Nguyên lai lúc trước hắn còn bị thương.

Đám Hoa Yêu cảm động vô cùng, nam nhân này trong lúc các nàng bất lực đã ra sức bảo hộ các nàng, làm cho bộ tộc Yêu thú càn quấy kia mất mặt, các nàng được một phen nở mày nở mặt, nghĩ đến nam nhân này mặc dù là tu chân giả, kẻ thù một mất một còn của Yêu Tộc, nhưng hắn chẳng những không thù oán với yêu tinh, mà còn làm bằng hữu với các nàng, thậm chí không tiếc cạn kiệt chân nguyên đối kháng với yêu thú cường đại, nam nhân như vậy,tại sao mình không cảm động cho được. Đạo thì sao, yêu thì sao, đã chung một mái nhà, mọi người đều là người một nhà.

- Tiểu Nguyệt, ngươi, ta tới thử xem...!

Hàm Tu, Bách Hợp hai nữ nhân đi tới, thử nghĩ dùng yêu thuật trị liệu cho Tiêu Dực.

- Cám ơn hảo ý của mọi người! Bất quá vô dụng thôi! Trừ phi... Quên đi, Tiểu Nguyệt, đỡ anh, anh muốn vào phòng Nhã Chỉ...

Tiêu Dực khoát tay, bộ dáng hư thoát khiến đám nữ yêu bất an, khi hắn do dự chắc có ẩn tình khác, cùng Nguyệt Liên dìu Tiêu Dực đến cửa phòng Nhã Chỉ, Tiêu Dực không muốn mọi người vào trong, đứng ở cửa do dự một chút, rốt cục thì đẩy cửa tự mình vào.

-.... Tiêu đại ca, anh làm sao vậy? Bị thương sao?

Trong phòng truyền đến giọng nói nức nở của Nhã Chỉ, Hoa Yêu mới nhớ tới căn biệt thự này còn một vị khách nhân chưa từng ra khỏi cửa. Tựa hồ cùng tu chân giả này quan hệ không tầm thường.

- Nhã Chỉ...!

Trong phòng truyền đến giọng nói suy yếu của nam nhân, lập tức lại truyền đến giọng nói ngượng ngùng của Lâm Nhã Chỉ:

- Nha... Anh làm gì vậy, vì sao lại cởi quần áo của người ta? Bên ngoài có người mà.

Ánh mắt chúng nữ yêu sáng ngời, theo bản năng dựa vào cửa phòng. Mà Nguyệt Liên đang dựa vào cửa nghe lén, đôi bàn tay nắm lại trắng bệch.

- Ô...

Lập tức một tiếng rên rỉ động lòng người phát ra, chúng Hoa Yêu nhanh chóng nhìn vào khe cửa.

- Tiêu đại ca... Anh đừng mà, người ta còn đang cảm mà, như vậy không được... Ô... Phôi đản, đừng giật, quần áo đều bị anh xé rồi... Nha... Nha...!

- Anh không chịu nổi nữa! Nhã Chỉ, mau phát xuân, anh muốn hôn em...!

Ma thủ háo sắc của Tiêu Dực tay vươn vào trong áo lót của Lâm Nhã Chỉ, một tay nắm chặt lấy vếu trắng mềm mịn màng của nàng mà xoa nắn, đầu ngón tay di di trên đỉnh đồi đỏ hồng kia, Lâm Nhã Chỉ như bị sét đánh, xuân tình nhộn nhạo rên rỉ một câu, dục hỏa trong cơ thể bị bàn tay của nam nhân này khơi dậy, kìm lòng không được giơ tay ôm lấy cổ nam nhân.