Đô Thị Tà Tu

Chương 15: Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu




Vào trong căn phòng lôi thôi lộn xộn của Tiêu Dực, Lâm Nhã Chỉ cảm thấy rất khó chịu, nhưng khi nhìn đến cái giường của Tiêu Dực thì kinh ngạc há miệng rộng tới mức có thể nhét được một quả trứng gà. Trời ạ, cái này là để cho người nằm sao, trên giường đầy bụi, cái chăn thì ố vàng, mà còn bày la liệt tạp chí Bikini nữa chứ.

Tiêu Dực cũng không để ý tới nữ nhân này, còn cười lạnh một cái, nàng nhìn mình như một con cẩu lôi thôi lếch thếch vậy, hắn là người Tu Chân, đối với người Tu Chân, đả tọa là một hành vi thường ngày, cũng là một cách nghỉ ngơi của Tu Chân giả. Cho nên cái giường kia cũng chỉ để che mắt người ta thôi, cùng lắm là có tác dụng là để mất cái đĩa AV với tạp chí người nhớn của mình mà thôi.

- Tôi nói Lâm đại tiểu thư này, nếu cô đã xin đến nhà tôi thì đừng có dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn tôi. Phải biết rằng, chỉ có lão thái bà cho thuê nhà mới được vào phòng tôi nha, chưa có người phụ nữ thứ ba đâu, có phải thấy vinh hạnh mới phải chứ, đây cũng là tính của tôi đó, tiêu dao khoái nhạc, không câu nệ tiểu tiết. Được rồi, bây giờ không còn sớm nữa, tôi sẽ hoàn thành tâm nguyện thứ hai của cô.

- Tâm nguyện thứ hai? Tôi nói bao giờ?

Lâm Nhã Chỉ nghi hoặc hỏi.

- Hắc Hắc! Đêm khuya cô đến nhà tôi, không phải là định "làm" sao? Chẳng lẽ đến đây chỉ để khinh bỉ căn phòng này hả?

Thở ra một hơi, Lâm Nhã Chỉ tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, vớ một quyển tạp chí ném tới Tiêu Dực, hai má phồng lên, mặt đẹp lệ quang tràn đầy, vô cùng đáng thương.

Tiêu Dực sợ nhất là nữ nhân khóc, nhanh chóng an ủi bà cô Bồ Tát này:

- Thôi mà, sợ cô rồi. Đêm nay cô ngủ trên giường đi, để tôi ngủ dưới đất, haizz, ai bảo tôi da dày thịt béo chứ.

Lâm Nhã Chỉ lập tức nín khóc, đôi môi mỉm cười, không biết vì sao, khi đứng trước mặt nam nhân này, nàng có một loại cảm giác được che chở, có thể trước mặt hắn làm nũng, làm vẻ đáng thương, rồi hắn lại an ủi, dỗ dành mình, dù hắn luôn chiếm tiện nghi của mình, thỉnh thoảng sờ soạng vài cái, nhưng mình lại không không hề ghét hắn, ngược lại còn có chút thích thích, thực thỏa mãn, trước mặt hắn, mình mới có thể làm một cô gái chân chính.

Kỳ thật trước kia Lâm Nhã Chỉ không suy sụp như vậy, mỗi người phụ nữ đều có ước mơ, được che chở, được dỗ dành, được yêu thương, được nam nhân bảo vệ. Mà Tiêu Dực vô tình lại biểu hiện ra những điều trên, rất ứng với câu của những tiện nhân kia lưu truyền:"Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu."

- Tôi... Tôi thường tắm trước khi đi ngủ... Mà cả ngày hôm nay đã không tắm rồi.

Nghĩ đến chuyện tình tối hôm qua, Lâm Nhã Chỉ đã hết sợ hãi, hơn nữa còn cảm thấy cả người nhơ nhớp, khó chịu, mặc dù căn phòng này hơi bẩn một chút, hơi bừa bộn một chút, nhưng rất thoải mái, mình không phải đề phòng tên "chồng" kia nữa, cho dù lo lắng, cũng là lo tên lưu manh này lại chiếm tiện nghi mình mà thôi. Nhưng mà đã bị hắn sờ nhiều lần rồi, thêm nữa thì cũng có sao?

- Trời ạ! Cô... Cô có phải muốn hành tôi đến chết phải không? Nơi này làm gì có chỗ tắm.

Tiêu Dực tức giận nói. Nữ nhân đúng là lòng tham không đáy, mình đã tốt bụng đưa cô ta về rồi, vậy mà còn đòi hỏi như vậy.

- Nhưng mà tôi rất ngứa.

- Ngứa thì gãi chứ sao, không thì cởi quần áo ra để tôi gãi hộ cho.

- Anh... Anh...

Mũi Lâm Nhã Chỉ cay cay, cặp mắt đen nhánh lại bị phủ bởi một tầng sương mù.

- Tôi sợ cô rồi.. Được rồi! Được rồi! Đi tắm đi, cũng ở chỗ vừa nãy đó.

Tiêu Dực bất đắc dĩ lắc đầu, sao mình giống như mang theo một con ruồi thế nhỉ, mà nữ nhân này đã miễn dịch với nhưng lời tục tĩu của mình rồi... Lẽ nào sau khi chủ động hôn mình, nàng đã yêu mình luôn sao? Trời ạ, lão tử mị lực quá lớn, không biết đêm nay chơi 69 hay SM đây( SM(sadomasochism: bạo râm,thích bị ngược đãi))

Tiêu Dực cười dâm, híp mắt lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang thẹn thùng của Lâm Nhã Chỉ, đôi môi đỏ mọng vểnh lên, bộ dáng đáng yêu dễ thương quá trời,đúng là muốn ta phạm tội mà, được rồi, nếu như cô đã dâng mỡ lên miệng mèo, vậy lão tử cũng khộng khách khí đâu.

Tựa hồ nhìn ra dâm ý của Tiêu Dực, nhưng mà Lâm Nhã Chỉ vẫn kiên trì ôm theo thùng nước ra nhà vệ sinh, Tiêu Dực lại đi theo sau nàng, giống như con sói đói đang đợi làm thịt con cừu, con mắt liếc ngang liếc dọc thân thể khiêu gợi của nàng.

Nhưng hắn rất nhanh liền tỉnh mộng, bởi vì nữ nhân tắm rửa thật phiền phức, hết xà phòng, rồi khăn tắm, ghê gớm nhất chính là nàng muốn tắm nước nóng, mẹ nó, tối lửa tắt đèn thế này kiếm đâu ra nước nóng, Tiêu Dực đành phải rót chân nguyên lực vào thùng nước, dùng chân hỏa để đun nước, nếu tổ tông linh, biết được con cháu dùng chân hỏa chỉ để đun nước tắm cho nữ nhân, chắc sẽ đâm đầu vào cột điện Diêm La phủ mà tự vẫn mất.

Rốt cục thì cũng tắm xong, nhưng Lâm Nhã Chỉ sợ Tiêu Dực nhìn lén, mặc nguyên quần áo ướt như vậy, đi ra.

Tiêu Dực chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài lần nữa, chạy về phòng lấy một bộ quần áo mới đưa cho nàng, đồng thời cũng thề, sau này sẽ không bao giờ đem nữ nhân đến nhà qua đêm nữa, thật là mắc dịch.

Sau khi tắm xong, Lâm Nhã Chỉ mặc bộ quần áo rộng thùng thình của Tiêu Dực, làm cho Tiêu Dực suýt sặc nước miếng, mái tóc ướt sũng cùng với khuôn mặt đỏ bừng, quyến rũ dị thường, đôi mắt như làn thu thủy, quần áo bị nước làm cho dính ướt, dán lên thân thể khêu gợi của nàng, quần lót nhỏ bao vây lấy cặp mông đầy đặn, cùng với cặp đùi trắng bóc xinh đẹp, làm cho người ta dục hỏa thiêu đốt.

Tiêu Dực cảm thấy mũi mình nóng lên, khịt mũi đem máu nóng hít vào, gian nan đem ánh mắt rời khỏi nữ nhân này, trong lòng mặc niệm Thanh Tâm chú, chống cự lại tâm ma...