Đô Thị Tà Tu

Chương 102: Hoàng Tuyền Quỷ Vực






Sắc mặt Y Nhân tái nhợt mà Tiêu Dực loay hoay không đút chìa khóa được vào, trên đầu toát đầy mồ hôi.

Hư Hỏa Chân Nhân như lưu tinh cản nguyệt vọt tới bên hai người, vỗ một chưởng xuống lưng Tiêu Dực. Y Nhân nhanh tay tung một đóa hoa ra, bàn tay Hư Hỏa Chân Nhân bị dính đầy gai nhọn.

Tiêu Dực cùng lão kêu một tiếng đau đớn, mà Ngọc Như Ý rốt cục cũng cha vào được.

"Cạch"

Cửa đá cuối cùng cũng mở ra.

Thừa dịp Hư Hỏa Chân Nhân ca kinh, Tiêu Dực vỗ một chưởng vào vai trái của lão, Y Nhân nhân cơ hội vọt vào.

Tử Hà lão thái thấy người đã vọt vào, không kịp đuổi tới, chỉ có thể vung phất trần đánh ra một đạo sóng màu tím tới Tiêu Dực.

Mà Nguyên Kính Chân Nhân gấp tới độ đầu chảy đầy mồi hôi, xuất toàn bộ chân nguyên từ khi bú sữa mẹ ra, tạo thành một cơn lốc bắn tới cửa đá, chân khí cuồng bạo khiến ngọn đồi phía xa bị san bằng.

Y Nhân vừa bay vào thạch thất liền đóng cửa lại, nói thì chậm mà lúc đó thì nhanh, Tiêu Dực cùng Hư Hỏa Chân Nhân gần như cùng lúc vọt vào tháp.

"OÀ..ÀNH!"

Cửa đá đóng lại nhanh chóng, Tiêu Dực thấy trước mắt tối sầm, mất đi chi giác.

Mà bên ngoài tháp, mọi người phải hãi hùng khi nhìn thấy trên đỉnh tháp chảy xuống nham thạch, biến nó thành một cây măng đá.

- Lão bệnh này, sao không để ta giết tên tiểu tử đó. Hay đó là người của Bạch Nguyên giáo các ngươi!

Tử Hà lão thái gầm thét, không khí đầy mùi thuốc súng, Nguyên Kính Chân Nhân phản bác:

- Chẳng lẽ ngươi muốn thêm một trường tai kiếp nữa sao? Nếu ta không ngăn cản thì giờ ngươi còn đó mà già mồm hả?

Tử Hà lão thái mặt trắng bệch, miệng run rẩy không nói ra lời, trừng mắt nhìn Nguyên Kính Chân Nhân rồi chỉ vào cửa đá nói:

- Vậy bây giờ phải làm sao? Bảo tháp đã đóng lại, tiên thạch để cho ai?

Nguyên Kính Chân Nhân chỉ lẩm bẩm:

- Bảo tháp chặn sóng dữ... Bảo tháp chặn sóng dữ...!

- Chặn... Chặn cái *beep*! Hồ sâu chưa tới 10 mét, sóng cái đầu bà ngươi! Toàn chém gió, ta hỏi ngươi bây giờ phải làm sao?

Tử Hà lão thái lại trừng mắt thêm lần nữa, thầm hận lão già lắm chuyện ngăn cản ta, cơ hội tốt như vậy lại bị lão giờ Hư Hỏa lấy mất, Côn Lôn Sơn sau này phải sợ ai nữa a.

- Hy vọng là vậy!

Nguyên Kính Chân Nhân nhìn mặt nước bình tĩnh, lại nghĩ tới uy lực của bảo tháp, thoáng run rẩy rồi nói:

- Hai tên sâu mọt kia không có bản lãnh gì, lão già kia đi vào nhất định sẽ bắt được chúng, chỉ hi vọng bên trong đó không có gì cổ quái, nếu không...!

Nguyên Kính Chân Nhân cùng Tử Hà nhìn nhau một cái, hai người dâng lên cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Tiêu Dực tỉnh lại, thấy bốn phía tối đen, khu động chân nguyên chút, cảm thấy có người nằm trên mình, lập tức di động cơ thể, thấy dưới sườn cứng cứng, thì ra là Ngọc Như Ý, thầm kêu may mắn mình không có buông nó ra.

Thúc dục chân nguyên, Ngọc Như Ý phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lúc này Tiêu Dực mới nhìn rõ đó là Y Nhân, trong lòng thầm hận nha đầu thâm hiểm này sau khi đi vào bảo tháp thừa dịp mình và lão già đánh nhau lại dám đóng cửa muốn độc chiếm tiên thạch.

Tiêu Dực đẩy Y Nhân ra, Y Nhân chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy là Tiêu Dực, lập tức nhìn lại quần áo, xoa nắn lại bộ ngực, thấy vẫn chỉnh tề liền thở phào một hơi.

Tiêu Dực dở khóc dở cười, không ngờ ấn tượng đối với mình lại tệ như vậy.

- Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô, phải có tính khiêu chiến chứ ko phải chờ nàng hôn mê rồi cưỡng gian! Nhất là chỗ quỷ quái này.

Tiêu Dực đứng lên, không để ý đến Y Nhân đang biểu hiện sự khinh bỉ, thấy bảo tháp trống không, chỉ có một cái cầu thang lên tầng hai.

Lại nghĩ tới lão già Hư Hỏa, Tiêu Dực đảo mắt, lông mày nhướng lên.

- Tôi xin lỗi... Tiêu đại ca, vốn tôi cũng muốn kéo anh vào.

Y Nhân thẹn thùng ngồi dậy, nói phét không ngượng mồm.

Tiêu Dực lắc đầu, không để ý Y Nhân, nói:

- Hư Hỏa kia không ở đây! Chẳng lẽ hắn không vào được? Có phải là hắn tỉnh trước rồi đi lên lầu 2 rồi không?

- A, đúng vậy! Tiêu đạo trưởng, chúng ta mau đuổi theo, tiên thạch nếu bị hắn lấy trước thì thành công cốc.

Y Nhân lấy từ trong lòng ngực một chiếc gai màu vàng óng ánh, vội bước lên lầu, lại bị Tiêu Dực ngăn lại, bàn tay vô ý vỗ xuống ngực nàng, một cảm giác đàn hồi dâng tới óc.

Y Nhân mặt đỏ lên, không biết tên này có cố ý hay không, Tiêu Dực bình tĩnh nói:

- Tôi nhớ là lúc ta tiến vào là bồ đoàn Hoa sen đúng không?(DG: tớ cũng chả hiểu @@!)

- Đúng vậy!

Y Nhân mơ màng trả lời.

- Vậy là đúng rồi, xem ra Hồ tử nói chính là chỗ này, cái gì mà phòng hiệu trưởng vinh dự, rồi khu hiệu bộ, mẹ nó, sáng tạo đấy chứ!

Tiêu Dực liếm môi, không để ý tới ánh mắt cổ quái của Y Nhân, liền đi tới phía cầu thang, Y Nhân theo sát phía sau.

Cầu thang rất cao, không như 2 người nghĩ, 2 người liều mạng chạy lên, dù đã dùng tới chân nguyên nhưng vẫn như giậm chân tại chỗ.

- Chẳng lẽ có điều cổ quái gì đây, chẳng lẽ từ nãy tới giờ đều chạy bộ tại chỗ sao?

Tiêu Dực dừng bước, lẩm bẩm.

- Quỷ mới biết tà môn gì, nhưng tôi không thấy chân khí bị áp chế.

Y Nhân cũng hơi mệt, không ngừng thở hổn hển, cầm khăn tay lau mồ hôi.

- Không sai! Là quỷ!

Tiêu Dực bỗng nhiên nhăn mày, Y Nhân sững sờ, tựa như nghĩ tới điều gì đó, cười khổ một tiếng, đồng thanh cùng Tiêu Dực nói:

- Quỷ đả tường!

- Suốt ngày đánh nhạn, lại bị nhạn mổ mù mắt!

Tiêu Dực rên một tiếng, vung Ngọc Như Ý lên, một đạo Huyền Quang đột nhiên đánh tới vách tường, "ầm" một tiếng, một đạo bạch quang thổi tới tạo một cái động trước mặt hai người, khiến cả 2 trợn mắt há mồm.

- Tiêu đạo trưởng... Chuyện này... Đây không phải cổng trường sao? Chúng ta đang đi đâu vậy?

Y Nhân sợ hãi áp lên người Tiêu Dực, theo bản năng nhìn bốn phía, sợ những tên tu chân bỗng chạy tới giết chết tiểu yêu nàng.

Tiêu Dực không nói gì, chui vào bên trong hang, Y Nhân đuổi theo sát, cảnh trước mắt vô cùng quen thuộc, cũng vô cùng dị.

Hai người đứng trước cổng trường quý tộc, từ ngọn cỏ tới đóa hoa, đều như thời gian hắn mới tới. Chỉ là từ lúc hắn vào trong bảo tháp mới chỉ có 24 tiếng, làm sao có thể như vậy?

- Các ngươi là ai?

Ngay khi 2 người đang ngơ ngơ, thì một lão già từ trong phòng bảo vệ đi ra, trên người mặc một bộ Tôn Trung Sơn đã bạc màu, tay cầm tờ báo, vẫn còn cái kính trên mặt, bộ dạng uể oải hỏi.

Tiêu Dực cùng Y Nhân nhìn nhau, đều thấy được vẻ quỉ dị của đối phương, không biết trả lời thế nào.

- Bọn họ là giáo viên thực tập mới tới!

Một thanh âm vang lên, giống như sấm nổ bên tai 2 người, một thân ảnh đi tới, Tiêu Dực nắm chặt Ngọc Như Ý, mà Y Nhân thì run rẩy từ đầu tới chân.

Trên người mặc một bộ Tây phục nhăn nheo, trong tay cầm ấm trà, nháy mắt ám chỉ tới Tiêu Dực, duỗi tay tới như muốn bắt tay.

Tiêu Dực trong lòng chợt nảy, tuy rằng hắn không biết vì sao hắn lại cải biến thái độ với mình. Nhưng hắn cũng hiểu được đang trong lúc nguy hiểm, vội cùng Hư Hỏa Chân Nhân bắt tay, một dòng khí nóng chảy xuôi cả người khiến hắn cảm thấy ấm hơn.

Y Nhân cũng bắt tay, gương mặt trở nên hồng nhuận.

- Đi theo tôi! Tôi mang họ tới khu hiệu bộ trước.

Hư Hỏa Chân Nhân mang theo 2 người đi vào, lão già bảo vệ cười âm trầm, ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.

- Hư Hỏa đạo trưởng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Sao chúng ta lại quay về trường?

Tiêu Dực cùng đi theo, vội hỏi.

- Chẳng lẽ ngươi không thấy chỗ này rất cổ quái sao?

Hư Hỏa Chân Nhân quay đầu lại, cảnh giác nhìn bốn phía nói :

- Không có bóng người, gió thổi lá không lay, mặt trời thì như cái bánh nhỏ, bốn phía lại không có chút nhân khí... Cho nên, nơi này hẳn là quỷ vực.

Tiêu Dực nghi hoặc nhìn lên phía trên, lộ vẻ sầu thảm, một cỗ hơi lạnh bỗng lan toàn thân, mình không có bóng...