Đô Thị Tà Tu

Chương 100: Khắp Nơi Hoang Tàn






"Vút vút vut!"

Tiếng xé gió làm người ta phải lạnh gáy, dòng khí của ngàn quang cầu tạc đám Tu chân giả thành bột mịn.

Tiếng khóc, tiếng kêu la khắp nơi...

Một đám tu chân giả tưởng mình có tài hô phong hoán vũ, nay lại chật vật lôi pháp bảo hộ thân. Nhưng pháp bảo có tác dụng sao?

Đương nhiên là... Không!

Quang cầu lướt qua hào quang của pháp khí, sau đó đầu thân một nẻo.

- Cương khí! Là tiên khí tự thân cương khí! Mọi người chạy mau!

Nguyên Kính Chân Nhân của Bạch Nguyên giáo cũng chính là Tôn giáo sư, pháp khí của hắn là Âm Dương kính có thể giảm lực sát thương của quang cầu tới mức nhỏ nhất.

Nhưng...

Đám quang cầu quá mãnh liệt, mà đám đệ tử trẻ tuổi thì lại phân tán, dù Nguyên Kính Chân Nhân liều mạng thúc dục chân nguyên hóa giải quang cầu cũng như muối bỏ biển mà thôi.

Thanh Ly Tử giờ này tóc tai bù xù, tránh được một quang cầu lướt qua đỉnh đầu. Huy động Thiền Dực Kiếm xuất từng đạo hồng sắc chặt đứt đám quang cầu sáng chói.

Đám Tu chân giả thấy đồng môn bị diệt, vô cùng tuyệt vọng. Đồng thời, cửa đá của bảo tháp khẽ đóng, quang cầu đầy trời hóa hư không.

Mọi người đều kiệt sức ngã xuống đất.

"Leng keng!"

Bảo kiếm, pháp khí cũng theo người rớt xuống.

Vô lực...

Tiếng gào bi phẫn khắp nơi.

- Hàm Tu... Hàm Tu!

Tiêu Dực lúc này ôm lấy Hàm Tu đã ngất xỉu, nhìn đám học sinh, giáo viên đang run rẩy trong hành lang, cũng vô cùng đau lòng.

- Trời ạ... Sao lại thế này?

Hàm Tu tỉnh lại, nhìn xuống sân trường như vừa bị một cơn bão cấp 13 quét qua.

Hoang tàn...

Đổ nát...

Khắp nơi đều có người bị cụt tay, cụt chân đang giãy giụa trong đau đớn.

Tiêu Dực ôm lấy Hàm Tu, đỡ hai người khác đứng lên. Nhìn bảo tháp đứng sừng sững trang nghiêm trên mặt hồ. Tiêu Dực đang nghĩ đến, nếu mình ở trong đám Tu chân giả kia, liệu còn sống không?

Tất nhiên là không, hơn nữa còn tan thành cát bụi rồi.

- Cương khí đó thật đáng sợ... Tiêu đại ca!

Hàm Tu chợt bắt lấy tay Tiêu Dực, bàn tay nhỏ bé đã nổi lên từng đường gân xanh, cố gắng giữ chặt lấy hắn. Cơ thể không tự chủ mà áp lên ngực hắn.

Tiêu Dực biết nàng không muốn mình mạo hiểm.

Nàng rất sợ!

Hàm Tu bỗng sững sờ, kinh hô:

- Không biết bọn họ thế nào rồi? Nhanh, nhanh, mau tới đây đi Tiêu đại ca!

Nhìn thấy Hàm Tu phóng xuống tầng, Tiêu Dực nhíu nhíu mày, nhìn thoáng qua đám tu chân giả đang thu thập hài cốt, lại nhìn Thất Thải Phù Loan tháp, tự lẩm bẩm:

- Khó trách sao lại không tìm thấy. Thì ra là ở trong hồ, nhưng sao lại có 7 tầng, không phải 6 tầng sao? Không thể gượng phá, chỉ có thể trông chờ vào Ngọc Như Ý thôi. Nhưng bây giờ mục tiêu đã bại lộ, sao có thể lén lút đi vào đoạt bảo!

- Tiêu đại ca, mau tới đây!

Giọng nói của Hàm Tu mang theo vẻ lo lắng, Tiêu Dực nhìn bảo tháp một lần nữa rồi rời đi.

Cả sân trường tan hoang đã bị số tu chân giả còn lại chiếm đóng. Đám người này vẻ mặt âm trầm đi thu dọn xác của đồng môn. Họ cũng chẳng để ý đến đám người bình thường gì cả, chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi bỏ qua.

- Tiêu lão sư, may tới giúp một tay!

Lý Quân từ trong đống đổ nát đi tới, mặt xám như tro. Hắn đang cùng một thầy giáo khác đỡ một cô giáo đầy máu theo.

Tiêu Dực mau chóng chạy tới, giúp họ đưa người phụ nữ tới căn lều dựng tạm.

Trong lều tràn ngập mùi máu tươi và thuốc khử trùng, lều nhỏ mà người đông, có đến năm sáu học sinh và giáo viên bị thương, được các cô giáo khác băng bó.

- Cũng may đã học qua sơ cứu cùng với những điều cần đi dã ngoại, nên có thể giảm thương tổn nhỏ nhất. Chỉ có sáu học sinh và 2 cô giáo bị thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ là...

Lý Quân đi đến bên người Tiêu Dực, hắn cũng bị thương nhẹ trên trán, so với mọi người thì cũng rất may mắn.

- Những người bên ngoài là ai? Tại sao họ lại ở trong trường chúng ta chứ? Sao trong hồ lại có một tòa tháp như vậy?

Một cô giáo khóc nức nở, mọi người nhìn nhau. Vừa nãy giống như trong thần thoại vậy, không ngờ lại xảy ra ngay cạnh mình.

Thật đáng sợ!

Mà những đồng nghiệp, học sinh thường ngày lại trở thành đám đạo sĩ đầy phép thuật. Ngay cả bác gái dọn vệ sinh cũng có thể lên trời xuống đất...

- Phỏng chừng toàn bộ người bình thường đều ở trong này hết rồi.

Hàm Tu cười khổ một tiếng, Tiêu Dực nhìn ra ngoài, tỉ mỉ đếm lại, kể cả người canh lều bên ngoài cũng chỉ có hơn 40 người. Trường học lớn như vậy, không ngờ lại bị tu chân giả đục khoét.

Bên ngoài lều bỗng vang tiếng bước chân, Thanh Ly Tử anh tuấn tiêu sái xuất hiện trước mặt mọi người. Không có vẻ tự trách, chỉ lạnh lùng và nghiêm túc.

Thanh Ly Tử nhìn chung quanh một chút, nhẹ nhàng vung tay, một đạo kim quang xuất hiện. Hai gã đệ tử Tam Thanh giáo cũng niệm pháp quyết. Ánh sáng nhu hòa khiến mọi người đều cảm thấy thoải mái, vết thương lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà khép miệng lại.

- Chúng ta là tu chân giả! Mà tu chân giả là gì thì các người không cần hiểu. Chuyện hôm nay bọn ta cũng không tính tới nên làm liên lụy tới các người. Nhưng bọn ta chỉ có thể chữa thương cho các người mà thôi, không cần phải nhìn ta bằng ánh mắt thù hận, cũng đừng tìm bọn ta để trả thù. Các người không đủ tuổi. Tuy bọn ta không muốn làm các ngươi bị thương, nhưng muốn nháo sự thì phải suy nghĩ kỹ vào.

Thanh Ly Tử nói rất chậm, nhưng lại đúng tâm lý của đám giáo viên, khiến họ không dám nhúc nhích.

- Mấy ngày nữa phiền mọi người ở tạm đây, không cần ra ngoài. Nên làm gì thì làm, mọi chuyện nơi này, bọn ta sẽ bồi thường lại, chỉ cần lấy được đồ vật bọn tay muốn, ta cam đoan sẽ làm mọi thứ trở về bình thường, thậm chí còn tốt hơn thế. Mấy ngày này, mọi người phải ủy khuất rồi!

Thanh Ly Tử nói xong liền đi ra ngoài, Hàm Tu bóng lưng của hắn hung hăng xì một cái, Tiêu Dực nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.

- Tiêu đại ca, những người này vô sỉ vãi, còn dám nói mấy lời như vậy! Nếu bọn họ không công kích bảo tháp thì đâu như thế này!

Hàm Tu tức giận nói.

- Hắn không nói sai, cho dù bọn họ không đến, bảo tháp cũng sẽ xuất hiện, sớm hay muộn thì cũng sẽ có người tò mò mà muốn mở nó ra, chuyện sẽ nghiêm trọng hơn thế này nhiều. Lấy thân phận một cao thủ Phân Thần kỳ mà có thể giải thích như thế này, đã là hạnh phúc lắm rồi. Đừng tưởng như chuyện cười rằng, sau khi ăn thịt heo xong, lão hổ sẽ xin lỗi nông dân. Ít ra điều này thể hiện được đám Tam Thanh giáo có phẩm hạnh tốt.

- Nhưng nói thế nào thì, bọn hắn đều từ người bình thường mà tu luyện chứ!

Hàm Tu phát hỏa, bỏ tay Tiêu Dực ra, nàng không thể tiếp thu được lời của hắn.

- Con người cũng từ khỉ tiến hóa, vậy em có tôn trọng con khỉ hay không? Kỳ thật hắn đã rất nhân nhượng rồi.

Tiêu Dực liếm liếm môi:

- Không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, thật sự mong chờ nha! Tu Chân giả cũng đã xuất hiện, vậy đám "phát ngôn viên" của yêu ma sẽ tới chứ?