Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 98: Ngô Uyển Nhi




Chương 98: Ngô Uyển Nhi

Ngày hôm nay, đi học vẫn như bình thường, chỉ khác là hắn phải ở lại để học thêm phần ngôn ngữ học, nói thật chứ với trình độ của người tu luyện, việc học ngôn ngữ là không hề khó, chỉ cần có đầy đủ sách vở để cha bọn hắn nhìn, sau đó chỉ cần 3 ngày thời gian là đủ để bọn hắn ghi nhớ hết.

Lương Tín Nhân cũng vậy, hắn dành thời gian ra để nhìn sách, cho đến hết giờ học thì hắn đã nhớ xong phần cơ bản của tiếng Hán và toàn bộ tiếng Anh, khi nào có dịp thì học các tiếng khác.

Trở lại nhà, Lương Tín Nhân cẩn thận nhìn tình hình xung quanh, xe mà Lê Hiền Hòa dùng để đi học đã ở đây, chứng tỏ nàng đã học trở về, nhưng bên cạnh còn có một chiếc ô tô lạ hoắc là của ai?

Không có nhiều vấn đề để lo đến vậy, Lương Tín Nhân nhanh chạy rầm tầm lên phòng, vào bên trong liền thở phào một cái, không hiểu sao chỉ là về phòng thôi mà chạy như ăn c·ướp vậy.

Phía dưới nhà, mọi người trong phòng Hồ Điệp cũng đã nghe thấy tiếng động, Lê Hiền Hòa liền đứng lên nhìn về ba người trước mặt nói: "Có vẻ như anh ấy đã về, ba người chờ chút để cháu lên gọi anh ấy xuống." nói xong nàng cũng đi lên lầu.

Mở cửa phòng ra, nàng đã thấy Lương Tín Nhân ngồi trên giường, nàng tiến tới nói: "Anh, xuống dưới có người gặp anh kìa."

"Ai gặp anh?" Lương Tín Nhân nghe bảo có người đòi gặp mình liền hỏi ngược lại.

"Không biết, có ba người." Lê Hiền Hòa nói

"Em có thể kêu họ lên không?"

"Sao mà kêu được, dù sao họ cũng là khách, trong đó có hai người lớn, sai này sai nọ sao được, với lại anh có bận bịu gì đâu."

"Được rồi, giờ anh xuống." Hắn là sợ gặp Hồ Điệp cơ, giờ mà gặp nàng sẽ lần nữa kích hoạt nguyền rủa.

Trên đường đi xuống, Lương Tín Nhân có hỏi Lê Hiền Hòa: "Họ muốn gặp anh làm gì?"

"Họ không nói."

"Ừm."



Lương Tín Nhân đến trước cửa phòng Hồ Điệp, hít một hơi thật sâu rồi mới mở cửa bước vào, hắn đây là muốn chuẩn bị tâm lý, không biết lần thứ hai kích hoạt sẽ như thế nào.

Cạnh!

Cửa được mở ra, Lương Tín Nhân tiếng vào, vừa vào thì hắn đã thấy Hồ Điệp đã ngồi sẵn trên ghế, trước mắt là ba người khác.

Quả nhiên, chỉ cần nhìn thấy mặt nàng là nguyền rủa bắt đầu phát tác, cánh tay lần nữa trở nên nóng, không còn cảm thấy ngứa ở khủy tay nữa mà chuyển thành đau như bị hàng trăm con kiến cắn vào cánh tay, đối với luyện khí lục đoạn như hắn thì đây vẫn không si nhê gì, nhưng lại gia tăng thêm một lần nguyền rủa.

Lương Tín Nhân chịu đựng nhẹ một cái, tiến tới chỗ ghế ngồi xuống bên cạnh Hồ Điệp, Lê Hiền Hòa cũng ngồi bên cạnh hắn, thành ra hắn bị kẹp giữa hai nữ, không tệ, hai tay hai em.

Hắn chào hỏi Hồ Điệp một cái rồi mới quay sang chào hỏi ba người khác, lúc hoàn toàn nhìn thấy ba người hắn có chút ngạc nhiên, tại vì ba người này là người hắn đã gặp ở chỗ làm, cũng là người hắn đã nấu cho mấy cây xiên nướng.

"Ơ, thì ra là mấy người à? Sao mấy người lại tới đây? Và làm sao lại tìm được chỗ này?" Lương Tín Nhân cười hỏi.

"Tôi sẽ trả lời từng câu hỏi trước, là chúng tôi, chúng tôi tới đây là để nhờ cậu nấu đồ ăn cho con bé và chúng tôi tìm được chỗ này là nhờ hỏi chủ quán ăn gia đình về địa chỉ của cậu." Người đàn ông trả lời từng vấn đề một cách nhanh chóng, làm Lương Tín Nhân có chút đứng hình, đây là lần đầu tiên hắn gặp loại người như này.

"Ầu......kếi....... (O....K.........) nấu đồ ăn cho con bé là có ý gì?"

"Cậu thấy đấy, từ khi ăn mấy cái xiên nướng kia của cậu thì con bé đối với những món khác hoàn toàn không có hứng thú, cả sáng ngày hôm nay nó chưa bỏ một thứ gì vào bụng, tôi đã dỗ nó ăn đi để ngày mai tới kia ăn, nhưng nó vẫn không ăn, vì vậy tôi đã tới quán đó và hỏi địa chỉ nhà cậu." Người đàn ông vừa giải thích vừa xoa đầu thiếu nữ 14 tuổi ngồi bên cạnh, thiếu nữ vẫn là mặc một bộ váy lolita, nhìn rất đáng yêu, đây là tấm lòng người cha a, việc người cha bộc lộ cảm xúc nhiều như vậy là một điều hiếm thấy đối với những gia đình hiện đại bấy giờ.

Hai nữ ngồi nghe cuộc trò chuyện cũng cảm thấy xúc động, trước hành động của người đàn ông, người phụ nữ bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu biểu thị những điều nói trên là đúng.

"Ừ, tôi đã hiểu rồi, nếu như muốn ăn thì ở lại ăn, sau đó thì về." Lương Tín Nhân cũng gật đầu cho phép mấy người này ở lại ăn, dù sao chỉ là một bữa ăn thôi mà, không tốn kém gì nhiều cả.

"Không, không, ý tôi là, tôi muốn cậu đến nhà chúng tôi làm việc với tư cách là một đầu bếp." Người đàn ông mời.

"Cái này thì tôi xin phép từ chối, hiện tại tôi vẫn còn là một học sinh, không thể bỏ dỡ việc đến trường, cũng không có thời gian để đi qua đi lại, dù sao tôi vẫn còn phải đi làm thêm." Lương Tín Nhân từ chối, lời mời nghe có vẻ hấp dẫn nhưng việc nào ra việc đấy, không thể vì cái này mà bỏ cái kia.



Người đàn ông nghe Lương Tín Nhân từ chối liền cũng không có quá chi là bất ngờ, thay vào đó nói: "Tôi biết rồi, nếu vậy thì, cô Điệp, cô là chủ nhà cho thuê ở đây phải không?"

Hồ Điệp nghe người ta gọi mình liền có chút giật mình, chuyện này thì có liên quan gì đến việc thuê nhà? Hồ Điệp trả lời: "Đúng vậy."

"Thế thì chúng tôi đây muốn thuê lại một phòng ở đây." Lần này đến lượt người phụ nữ nói, phụ nữ với phụ nữ nói chuyện với nhau dễ dàng hơn so nam và nữ.

"Hơ... Hở?" Hồ Điệp có chút không hiểu.

"Chúng tôi muốn thuê một phòng ở đây." Người phụ nữ nhẹ nhàng nhắc lại.

"À, ừ, nếu như chị muốn thuê thì cũng được thôi, mà vì cái gì lại thuê ở đây, ở đây cách âm có chút không được tốt, với lại khá là vắng vẻ."

"Thật ra thì chúng tôi thuê là để cho con gái chúng tôi ở, tất nhiên là vợ tôi cũng ở chung, tiền nhà chúng tôi sẽ trả đầy đủ, như vậy thì có thể ở lại đây ăn rồi, tất nhiên cũng không phải là ăn miễn phí, mỗi một tháng ăn chúng tôi cũng sẽ chi trả cho mọi người một khoảng cố định." Người đàn ông nói.

Bên cạnh nghe, Lương Tín Nhân không khỏi cảm thán: "Không tệ, nếu như làm theo thế này thì Hồ Điệp và hắn cũng có thể kiếm thêm thu hoạch mà không cần phải đi làm thêm mấy nghề khác." Đây cũng là điều mà Lương Tín Nhân đã nghĩ tới kể từ lúc người đàn ông hỏi thuê phòng.

Hồ Điệp có chút đắn đo không biết làm thế nào thì Lương Tín Nhân đã mở miệng nói giùm: "Có thể, chỉ cần trả đầy đủ thì mọi thứ đều ok, với lại chúng tôi sẽ nấu đầy đủ một bữa ăn cho mọi người, nên không cần lo chúng tôi sẽ làm ít đi các thứ, tiến nong các thứ thì hãy để xong bữa tối rồi chúng ta sẽ nói tiếp."

"Quả nhiên là một người hiểu chuyện nhanh, như thế thì tôi cũng đỡ tốn công."

"Ừm, giờ thị chị Điệp, chị đi nấu bữa tối đi." Lương Tín Nhân quay đầu nói với Hồ Điệp.

Hồ Điệp nghe lời đi vào trong bếp để chuẩn bị bữa tối

Sau khi Hồ Điệp đi, người đàn ông không khỏi hỏi"Chị chủ nhà nấu ư? Có được không?"

"Không sao, ông cúng phải biết rằng tôi không phải lúc nào cũng ở nhà để nấu, nên trước đó tôi đã có dạy qua cho chị ấy một số món." Hắn sẽ không nói ra là dùng gia vị khác để nấu, vì đây là bí truyền của mẹ hắn.



"Thế thì được, mà tiện thể đây tôi xin giới thiệu luôn, tôi là Ngô Mạnh, cậu có thể gọi tôi là chú Mạnh, dù sao tôi cũng hơn tuổi cậu khá nhiều, vợ tôi là Trần Thị Nhu, con gái tên gì? Tự giới thiệu cho anh đi." Ngô Mạnh giới thiệu bản thân và vợ, cho đến thiếu nữ thì ông lại nhẹ nhà kêu nàng giới thiệu.

"Em..... em tên Ngô Uyển Nhi, 14 tuổi." Ngô Uyển Nhi giới thiệu bản thân.

"Ngô Uyển Nhi, Uyển Nhi, tên của em thật đẹp, chị là Lê Hiền Hòa, còn anh ấy là Lương Tín Nhân, chị lúc nãy là Hồ Điệp, rất vui khi em đến đây ở." Lê Hiền Hòa cũng cười cười, tự giới thiệu bản thân, sau đó là giới thiệu Lương Tín Nhân.

Ngô Uyển Nhi ánh mắt nhìn qua Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân cũng nhìn lại nàng nhẹ nhàng cười một cái, Ngô Uyển Nhi có chút đỏ mặt nên cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Chào mọi người."

Ngô Mạnh thấy con gái cúi đầu xuống liền có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi về con bé, con bé ở nhà thường nói rất nhiều nhưng không hiểu sao ra ngoài đường lại ít nói đi."

"Bố!!!"

"Không sao, ít nói cũng là một nét xinh đẹp mà, dù sao em ấy cũng xinh đẹp sẵn." Lương Tín Nhân bình thản nói, nhưng dưới hông lúc này truyền tới cảm giác nhức nhối, quay sang thì biết đó là Lê Hiền Hòa đang bấu hông hắn.

"Ui, em làm gì vậy?"

"Làm gì? Anh lại tự nhiên đi khen con gái người ta xinh đẹp, chẳng lẽ anh muốn tán em ấy sao? em nó mới 14 tuổi thôi đấy, với lại anh chê em không được đẹp như em ấy đúng không?" Lê Hiền Hòa có chút ghen nói.

"Bà cô tui ơi, em nó mới có 14 tuổi mà em cũng ghen, với lại đó là lời nói vô ý thôi mà, em cứ nghĩ lung tung, với anh em luôn là nhất." Lương Tín Nhân cố gắng giải thích.

Hai người ân ái với nhau mà không chú ý tới những người khác đang nhìn lấy bọn hắn.

Ngô Uyển Nhi thì vẫn đỏ mặt, cúi đầu suy nghĩ.

Ngô Mạnh nhìn vậy thì lại cười nói với Trần Thị Nhu: "Sao anh có cảm giác giống chúng ta hồi xưa nhỉ?"

"Có chút giống, hồi đó chúng ta ngây thơ làm sao, hihi." Người phụ nữ cũng cười đáp.

--------------------------------------------------

Nhẹ nhàng 1-2 chương nữa rồi chúng ta lại tới tình tiết gây cấn mới.