Chương 87: Dì
Lương Tín Nhân theo Hồ Điệp vào phòng thì thấy dưới đất để lấy một cái thùng, chỗ mở vẫn như còn nguyên chưa có ai mở ra.
Lương Tín Nhân bước đến, ngồi xuống mở thùng ra, thì bên trong có để một tờ giấy và một số thứ khác như những gia vị và hắn đang dùng, một cái bình sứ nhỏ, một cái hộp vỏ ngoài có ghi là sô-cô-la.
Lương Tín Nhân trước tiên đọc tờ giấy để phía trên đó, chữ ghi trong này là của Trần Xuyến, bên trên có ghi: Gia vị hết thì dùng trong này, cái bình kia thì con đem qua cho dì của con, nhớ là dùng thứ gì đó bọc kĩ lại đừng để bay hơi ra ngoài, hộp có ghi sô-cô-la kia thì một ngày một viên ăn vào, sau khi đọc xong thì đốt tờ giấy này! nhớ lấy đốt tờ giấy này!
Lương Tín Nhân đọc xong hết thì cũng không khỏi quái lạ, những thứ như này thì chỉ cần nhắn tin hoặc gọi điện dặn dò một cái là xong, sao lại phải để trong cái thùng này, nhưng thắc mắc thì thắc mắc Lương Tín Nhân vẫn theo những gì được ghi, trước tiên ra đốt tờ giấy sau đó lại tiến vào.
Với những gói gia vị thì Lương Tín Nhân chia bớt cho Hồ Điệp một chút, còn lại thì cất đi khi nào hết thì lại lấy ra dùng, cái bình sứ nhỏ thì Lương Tín Nhân lấy một đóng lớn gói lại, hắn cũng không dám mở sợ rằng bay hơi, hộp sô-cô-la thì hắn lại móc ra, chia cho hai nữ bên cạnh mỗi người một viên rồi ném thằng vào mồm ăn.
"Eo. Đắng thế-- sao không gửi loại có vị ngọt ấy mà lại gửi vị này." Vừa vào miệng thì cảm nhận ngay được vị đắng, hắn không khỏi kêu ca.
"Em thấy không tệ, mặc dù lúc đầu có chút đắng nhưng dần dần sẽ ngọt." Lê Hiền Hòa nói
"Chị cũng thấy vậy." Hồ Điệp theo nói.
"Thuốc đắng dã tật, thôi chịu khó vậy, giờ thì cái bình này thế nào? Đi luôn qua nhà dì hay để mai?" Lương Tín Nhân tự hỏi.
"Em nghĩ là đem qua luôn, tờ giấy có ghi thứ này sẽ bay hỏi, chúng ta lại không biết bảo quản, sợ là sẽ hư hại."
"Thế thì đành như vậy, tiện thì ăn tối bên đó luôn, chị Điệp đi không? Ở nhà một mình có vẻ sẽ buồn."
Hồ Điệp nghe Lương Tín Nhân mời thì trong lòng nổi lên một hồi vui vẻ nhưng như vậy có lẽ sẽ không được tốt nếu cản trở Lê Hiền Hòa nên nàng hỏi lại: "Có ổn không?"
"Được mà đi thôi, chị ở nhà cũng chả làm gì." Lần này là Lê Hiền Hòa nói, hai người thân nhau như hai chị em vậy có cái tốt là đều chia sẽ cho nhau.
"Thế thì đi vậy."
"Ừm. thế thì chờ anh một chút." Lương Tín Nhân nói rồi giống như nhớ ra gì đó liền chạy lên lầu, sau khi xuống thì túi áo đã phình to ra, hai nữa không biết hắn đang giấu thứ gì, nhưng thôi kệ đi cả ba bắt đầu di chuyển.
Khác với Trần Xuyến, em của bà - dì của Lương Tín Nhân làm nghề bán nước hoa, không có lấy chồng mà tự thân đã xây dựng lên được một cửa tiệm đã không phải là điều dễ dàng với một người phụ nữ.
Vừa bước tới trước cửa cửa hàng thì đập vào mũi ba người là một loạt mùi hương nước hoa, không để ý tới thứ đó, cả ba tiếp tục tiến vào bên trong.
Phải nói rằng cửa tiệm nước hoa thật đúng là sang trọng, nơi nơi đều là những ánh ánh đén sáng chói, mỗi một ngăn nước hoa thuộc hàng trưng bày đều có một loại đèn khác nhau, với nhiều loại nhãn hiệu khác nhau, từ rẻ nhất cho đến mắc nhất, loại hàng nào cũng có, và chỉ có mình bà là người đi hành, không hề có nhân viên hỗ trợ.
"Dì Uyên ơi." Lương Tín Nhân trước tiên réo tên lên, nhưng có vẻ như không có ai hồi đáp, hắn đành réo lên thêm mấy lần nữa thì lần này cuối cùng cũng có tiếng truyền lại.
"Đứa nào?"
"Tín Nhân!"
"Tín Nhân? Là thằng nào đấy nhỉ?"
"Thằng cận!" Lúc trước hắn đeo kính, nên lúc nào cũng bị gọi là thằng cận.
"A, là thằng cận, sao con lại tới đây." Lúc này bên trong mới có người bước ra, một người phụ nữ tuổi chừng 40, nét mặt có chút giống với Trần Xuyến, mặc thường phục, đeo kính, miệng tươi cười, đây là Trần Uyên, dì của hắn, em của Trần Xuyến.
"Có chút đồ mẹ gửi cho dì thông qua con nên con đến đưa." Lương Tín Nhân giải thích sau đó là móc trong túi ra cái bình sứ nhỏ đưa cho Trần Uyên.
"Cái này...." Trần Uyên nhận lấy bình sứ nhỏ sau đó mở ra ngửi.
Vừa mở ra, bên trong đã truyền ra một mùi hương mê ly, chứa đầy sức hút, ngọt ngào, khiến cho Lương Tín Nhân ba người bị choáng ngợp ngay lập tức, nhưng xuất hiện nhanh rồi cũng biến mất nhanh khi Trần Uyên nhanh chóng đóng lại nắp bình.
Lương Tín Nhân lúc này mới tỉnh lại, bản thân liền không khỏi sợ hãi, đường đường là một người tu luyện lại bị mùi hương này mê thất, nếu như lúc đánh nhau mà ngửi dính một phát thì tan xác ngay tức khắc mất, hắn không khỏi hỏi: "Thứ này là gì vậy dì? Nước hoa có loại như này à?" đằng sau hai nữ cũng bị mùi hương mê hoặc, muốn nghe xem đây là loại gì.
"À... Đây là nguyên chất, cần phải pha mới có thể tạo thành nước hoa như bây giờ." Trần Uyên có chút không yên nói.
"Ồ, nếu vậy thì không thể trách." Lương Tín Nhân cũng cho là đúng, dù sao hắn có bao giờ dùng hay tìm hiểu cái thứ này đâu.
"Được rồi, ba đứa đừng đứng đấy nữa, vào trong nhà đi, dì giờ đây cũng đóng quán, vào trong để chuẩn bị dùng bữa luôn."
"He he, thế thì làm phiền di nha." Lương Tín Nhân cười nói
"Khách sáo cái gì, quan hệ chúng ta còn cần như vậy à."
"Ha ha, đúng nhỉ." Lương Tín Nhân cũng không làm màu nữa, mà đi vào bên trong, hai nữ cũng đi theo.
Trần Uyên thì cẩn thận đóng tiệm lại, bật máy lọc không khí để loại bỏ đi phần mùi hương còn sót lại trong không khí lúc nãy, làm mọi thứ cần thận rồi bà mới di chuyển vào trong nhà.
Cũng đã là giờ ăn tối, Trần Uyên để mọi thứ sang một bên và dọn đồ lên bàn, sau khi hoàn tất thì lại kêu Lương Tín Nhân ba người tới thưởng thức bữa ăn.
Bốn người một bàn, cứ thế ngồi đó mà ăn, Lương Tín Nhân thì không ngại đớp lấy liên tục, nhưng hai nữ bên cạnh thì có chút cẩn thận, rụt rè.
"Tín Nhân này." Trần Uyên nhìn hai nữ sau đó kêu Lương Tín Nhân.
"Sao dì?"
"Thế đứa nào là vợ cháu?"
Câu hỏi trực tiếp không tả được khiến Lương Tín Nhân sặc cơm, hai nữ bên cạnh thì đỏ cả mặt.
"Khụ, khụ, khụ." Hắn nhanh chóng uống một ngùm nước cho trôi rồi mới nói: "Gì vậy dì? chưa phải vợ vẫn chỉ là bạn gái, người ngồi bên phải là Lê Hiền Hòa, bạn gái con, còn bên trái là Hồ Điệp chị chủ nhà."
"Hưm~~~. chỉ vậy thôi à?"
"Chỉ vậy thôi." Lương Tín Nhân chắc như đinh đóng cột nói.
"Ừm, thế thì ăn tiếp thôi." Trần Uyên cũng không hỏi nữa mà trong đầu đang suy nghĩ lấy thứ khác có liên quan.
Lương Tín Nhân ba người thì vẫn tiếp tục bữa ăn, nhưng lần này đã thoải mái hơn lần trước, không còn ngại ngùng đến từ hai nữ nữa, có vẻ như câu nói của Trần Uyên giúp kéo gần khoảng cách hai bên.
Sau khi dùng xong bữa tối, trên bàn vẫn còn khá nhiều thứ chưa ăn xong, lần này Lương Tín Nhân mới thực sự đứng lên, từ trong túi áo phình, móc ra một cái túi ni-long lớn, nhanh chóng đem thức ăn bỏ vào bên trong, không cần lo rằng túi ni-long dơ, tại vì đây là túi dùng một lần hắn mua ở siêu thị, chỉ có những lúc như này mới có dịp dùng.
Hai nữ thấy hắn như vậy liên không khỏi câm lặng, đứng đó nhìn, hành động như này các nàng cảm thấy rất vô lễ, nhưng Trần Uyên lại khác, bà ăn xong vẫn ngồi đó mà nhìn Lương Tín Nhân bỏ phần còn vào bịch, dù sao đây là Sài Gòn, trời lúc nào cũng nóng, không thể để đồ ăn qua ngày tại vì nó sẽ thiêu, thế thì để Lương Tín Nhân mang về vậy.
Lương Tín Nhân mang về cũng không phải để qua ngày mà là để tối hâm lại ăn trước khi đi ngủ, hắn dù sao cũng không phải một người kén ăn.
"Dì có cần con rửa bát cho không?" Ăn chùa xong ít nhất cũng cần làm gì để bù lại nhưng Trần Uyên lại không cần, hắn cũng tuân theo đành chào tạm biệt đi về.
Nhưng trước khi đi Trần Uyên có gọi là hai nữ, sau đó đi vào phòng, lúc đi ra thì trên tay cầm theo ba thứ, trong đó có hai lọ nước hoa và một túi gì đó.
Bà trước tiên đưa cho Lê Hiền Hòa một lọ nước hoa, loại này có mùi hương khá nhẹ nhàng, rất dễ ngửi, phù hợp với thiếu nữ tuổi 18-19
Hai thứ còn lại thì bà đưa cho Hồ Điệp, một lọ nước hoa có mùi hương không đậm, nhưng lại khá lôi cuốn, phù hợp với người như nàng, một cái túi khác thì nàng có dặn dò là: "Thứ này mỗi buổi sáng uống vào, sẽ tốt cho da, nên dưỡng từ bây giờ chứ lỡ về sau có chút..."
Hai nữ theo đó mà nhận lấy thứ thuộc về mình, Lê Hiền Hòa cũng không quá ghen tị khi thấy Hồ Điệp nhận nhiều hơn, đơn giản là vì thứ này nàng không cần, da nàng vẫn trẻ đẹp, không cần dùng thứ này vội.
Sau khi nhận được quà, ba người cũng lên xe trở về.
Trong nhà chỉ còn lại Trần Uyên, giờ đây nàng đang không khỏi suy nghĩ việc có nên nói chuyện nàng thấy cho Trần Xuyến hay không, nhưng đến cuối nàng vẫn phủ định, nên để dành, tạo cho Trần Xuyến bất ngờ