Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 77: Tra Khảo 2




Chương 77: Tra Khảo 2

"Nếu như vậy thì chúng ta có khả năng thành công."

"Đúng vậy, vì vậy kể từ bây giờ, chúng ta cần bắt đầu tạo dựng một băng đảng cho riêng mình, cần quản lý bởi người chúng ta." David càng nói càng hưng phấn.

"Đã rõ." Thông dịch viên bên cạnh cũng cười theo.

Do hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Pháp nên không ai hiểu được bọn hắn nói gì, băng đảng chủ yếu là những thành phần thiếu học nói chi là tiếng Pháp, chỉ biết là bọn hắn bàn bạc với nhau truyện gì đó rất vui.

Thời gian trôi qua đến hơn 9 giờ, thời điểm này Lương Tín Nhân cũng đã tan ca làm, đang trên đường trở về phòng thuê.

Về đến nơi, thì hắn thấy cửa nhà Hồ Điệp bỗng nhiên khẽ mở ra, nửa cái đầu của Lê Hiền Hòa ló ra nhìn, nhìn thấy là Lương Tín Nhân, nàng mới hoàn toàn mở của lao ra cười, nói: "Anh đã về."

Lương Tín Nhân nhìn không nổi cười, nói: "Em làm cái gì vậy?"

"Em sợ lại là lũ côn đồ nào đó đến thì kịp đóng cửa." Lê Hiền Hòa che miệng

"Ha ha, được rồi về lại phòng thôi." Lương Tín Nhân đói bụng lắm rồi, hắn muốn nhanh chóng trở về lại phòng để nấu đồ ăn tối, sau đó là tắm rồi làm một giấc tới sáng, sáng mai vẫn là ngày hắn đi làm, lịch là là ba, năm, bảy, chủ nhật mà.

Lúc này thì lại có một người khác xuất hiện trước cửa, đó là Hồ Điệp, nàng nghe Lương Tín Nhân đi làm về thì cũng vội ra xem, giờ này khuôn mặt của nàng là một mảnh nụ cười nhẹ, như một đóa hoa nở rộ, nói: "Em chưa ăn tối nhỉ? Vào ăn chung luôn đi, bọn chị cũng vừa mới dọn ra."

"Ừ, đúng, chị Điệp cũng vừa mới dọn đồ ra, thì anh đã về, thôi thì vô ăn luôn, đỡ phải nấu." Lê Hiền Hòa cũng hùa theo nói, theo nàng nghĩ thời gian hiện tại đã trễ rồi, nếu mà nấu ăn thì phải đợi cho tới gần 10 giờ mới có thể ăn, như vậy thì quá trễ rồi, bây giờ đã có đồ ăn sẵn thì tiện vô ăn luôn.

Thấy hai nữ mời, Lương Tín Nhân cũng ngại từ chối, mà đồng ý vào ăn: "Thế thì làm phiền chị."

Trong bữa ăn, Lương Tín Nhân không khỏi nhớ tới chuyện hồi tối, liền quay sang hỏi Hồ Điệp.

"Chị Điệp, sao tối hôm qua chị lại làm ở đó?"



Hồ Điệp bị Lương Tín Nhân hỏi bất ngờ như vậy cũng liền không biết trả lời thế nào, nhưng một lúc lâu sau thì nàng nói: " Chỉ đơn giản là kiếm tiền mà thôi, mặc dù chỉ còn một người nhưng tiền vẫn phải kiếm, buổi sáng thì phải ở nhà để xem lỡ có khách thuê, buổi tối thì khá rảnh nên tìm việc làm, do thời gian đã trễ, để tìm được một công việc có thể kiếm nhiều tiền thì chỉ có những chỗ như vậy."

Dù cho là đi du học Nhật, nhưng mọi thứ lại không được như ý muốn, do bản thân nàng đã dùng hết tiền để làm căn nhà như này, cũng xem nó như một đứa con đầu lòng vậy, không nỡ phá bỏ, chỉ có thể tiếp tục dành thời gian buổi sáng để kinh doanh nó, tới tối mới có thời gian rảnh khác.

"Nhưng cũng không đến nỗi phải làm công việc như vậy chứ?" Lương Tín Nhân lại nói

"Không sao, cũng chỉ là tiếp khách thôi, chứ không phải làm gì to tác." Hồ Điệp cười nói.

"Nếu thế thì chị cứ làm đi, nhưng mà nếu như có chuyện thì chị có thể gọi em, giúp được gì thì em sẽ giúp." Mỗi người đều có lựa chọn của mình, hắn không thể quyết định giùm người khác, nếu như họ thấy ổn thì họ làm, không ổn thì họ nghỉ, điều hắn có thể làm là giúp đỡ được chừng nào hay chừng đấy thôi.

"Ừm, cảm ơn em." Hồ Điệp gật đầu nói cảm ơn.

Chỉ có Lê Hiền Hòa nãy giờ ngồi không hiểu hai người đang nói về công việc gì.

"Hai người đang nói công việc gì vậy?" Lê Hiền Hòa không chịu được, hỏi.

"Không có gì, chỉ là một công việc tại một quán ăn thôi." Hồ Điệp che giấu nói, nói ra thì chỉ có làm người khác lo lắng hơn với công việc nàng đang làm.

"Nếu là vậy thì có gì phải lo?"

"Do làm tối nên anh lo chị Điệp làm không nổi." Lương Tín Nhân cũng nói.

"À.."

Tiếp đó bữa cơm vẫn như thường tiếp diễn, cho đến khi ăn xong, Lương Tín Nhân tự giác đứng lên dọn bàn rồi xuống rửa chén, dù sao cũng là ăn chùa mà, nên ít ra cũng phải rửa chén để đáp trả.

Sau khi xong xuôi các thứ Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa hai người chào tạm biệt rồi trở lại lên phòng, để tắm một cái rồi lên giường ngủ.

Ở trên giường, Lương Tín Nhân chỉ hỏi Lê Hiền Hòa một số thứ về buổi tối hôm qua khi ở bên nhà Trâm Anh, rồi sau đó cả hai ôm nhau mà ngủ, tối nay bọn hắn sẽ không làm gì cả.



Sáng ngày hôm sau, Lương Tín Nhân dậy sớm tu luyện để khôi phục khí đã mất, lượng khí hồi phục lúc này trở nên ít và chậm chạm, tới hôm nay cũng chỉ khôi phục được có hai thành, cứ đà này thì phải mất gần năm ngày để có thể khôi phục hoàn toàn, trạng thái này giống như việc đóng băng vậy, khi một cỗ máy hoạt động quá mạnh trong một khoảng thời gian lâu thì sẽ có lúc quá tải để rồi tạm dừng lại trong một khoảng thời gian, thôi thì cứ từ từ để nó khôi phục vậy.

Lương Tín Nhân dừng lại tu luyện để nấu ăn, rồi đi làm.

Công việc các thứ vẫn như bình thường diễn ra cho đến khi có hai người công an xuất hiện muốn gặp mặt Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân cũng không bất ngờ về việc công an sẽ tìm hắn, dù sao tối hôm đó chính hắn là người đã báo công an, và camera giá·m s·át của khách sạn cũng đã ghi lại tất cả hành động của hắn, việc bị gọi cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Lương Tín Nhân tạm dừng việc đang làm lại để có thể phối hợp với công an điều tra vụ án.

"Chào công dân, chúng tôi là công an trực thuộc của thành phố Hồ Chí Minh, chúng tôi nhận được một vụ án có liên quan tới anh, mời anh theo chúng tôi về đồn để lấy lời khai." Một người công an lễ phép nói.

"Các anh chờ em xíu, để em xin phép hôm nay nghỉ sớm, rồi theo các anh đi." Lương Tín Nhân sau khi nói xong cũng gọi điện cho chủ quán để xin phép hôm nay nghỉ sớm, mặc dù có chút tội những người còn ở lại do hôm nay là chủ nhật, sẽ rất là đông khách vào buổi tối, nhưng thôi kệ.

Lương Tín Nhân sau khi thay lại đồ, hắn liền theo hai người cảnh sát đi về đồn, đến nơi hắn còn thấy Hồ Điệp đã ngồi ở đó.

Hồ Điệp cũng phát hiện ra Lương Tín Nhân liền chào lại.

"Được rồi, anh vui lòng ngồi ở đây đợi, chúng tôi sẽ lấy lời khai của chị này trước, sau đó là tới anh." một người công an nói.

"Ừ." Lương Tín Nhân gật đầu.

"Mời chị theo chúng tôi vào trong để chúng tôi lấy lời khai." Người công an quay sang Hồ Điệp nói.

"Ừm, chị đi trước nha." Hồ Điệp nói, sau đó là đi theo người công an vào phòng thẩm tra.



Khoảng chừng 15 phút sau thì Hồ Điệp bước ra, Lương Tín Nhân bị gọi vào, lần này người ra gọi hắn là một người hoàn toàn khác, đây là một người đàn ông nhìn tầm 40 tuổi, khuôn mặt mộc mạc nhưng khí thế lại không hề yếu, loại khí thế này hắn đã gặp trên người Đỗ Hoàng, khí thế quân nhân.

Lương Tín Nhân có thể cảm nhận được khí tức trên thân người này hoàn toàn mạnh hơn hắn: "Luyện khí lục đoạn hay là cao hơn?" Lương Tín Nhân thầm đánh giá.

"Vào đi."

"Ồ." Lương Tín Nhân đi vào sau.

Trong phòng chỉ có Lương Tín Nhân hai người, cái loại hình thẩm vấn này làm Lương Tín Nhân cảm giác quen thuộc, như trước đó đã làm với Đồ Hoàng.

Cả hai ngồi xuống ghế, hai mắt nhìn nhau, không ai nói gì.

Qua một khoảng lâu thì người trước mặt mới bắt đầu mở miệng nói: "Chào công dân, tôi là Tạ Chấn Hưng, đội trưởng của tiểu tổ 50A thuộc Cục Đặc Biệt Việt Nam, lần này tôi gọi công dân tới là có ba điều muốn nói cũng như là hỏi."

"Ừm." Lương Tín Nhân gật đầu.

"Điều đầu tiên là cảm ơn công dân đã giúp đỡ chúng tôi bắt được ba đối tượng buôn bán và tàng trữ chất cấm, và một đối tượng sử dụng chất cấm, thứ hai là muốn công dân kể lại quá trình sự việc xảy ra." Tạ Chấn Hưng nói

"Thế còn điều thứ ba?"

"Khi nào công dân làm xong điều thứ hai thì mới đến điều thứ ba."

"Ô." Lương Tín Nhân ô lên một cái, rồi cũng trung thực kể lại chi tiết vấn đề kể từ lúc hắn nhìn thấy Hồ Điệp cho đến khi cứu ra được nàng, tính cả việc nàng bị chuốc thuốc, nhưng lại cắt gọn đi phần đánh nhau.

Tạ Chấn Hưng vừa ghi chép vừa nói: "Không tệ, không tệ, bây giờ thì đến điều thứ ba, đây là một câu hỏi."

"Ừm."

"Làm thế nào để người có tu vi nhất đoạn có thể đánh thắng người có tu vi nhị đoạn?" Tạ Chấn Hưng nói rồi nhìn chằm chằm Lương Tín Nhân.

"Ả, tu vi nhất đoạn? Ai? Ta ư?" Lương Tín Nhân đang bối rối, không biết Tạ Chắn Hưng nói tu vi nhất đoạn là nói đến ai

"Ai có tu vi nhất đoạn?" Lương Tín Nhân khẽ hỏi.

"Tiểu tử, người đang đùa ta đấy à, ở đây chỉ có ta và ngươi, không nói người thì nói ai?" Xưng hô của Tạ Chấn Hưng lúc này đối với Lương Tín Nhân đã thay đổi, với những người tu luyện thì sẽ không cần phải này nọ như với người thường được.