Chương 75: Động Tâm
"Phù, cuối cũng cũng xong giai đoạn hai, tiếp theo giải đoạn thì chỉ cần đưa khí theo mạch máu để loại bỏ phần còn sót, mong sao là hiệu quả, đừng để sự kìm chế của ta là vô nghĩa." Lương Tín Nhân thầm than trong lòng, hắn mệt mõi lắm rồi vừa phải đẩy vừa phải kìm chế bản thân, đó là một loại h·ành h·ạ.
Vì chỉ đơn giản là đưa khí vào mạch máu của Hồ Điệp đi một vòng, sau đó lại trở về người hắn, nên quá trình này khí được giữ lại, không có tiêu tốn nên còn lại 3 thành khí đã đầy đủ hắn thực hiện.
Lương Tín Nhân để cho Hồ Điệp ngồi thẳng người lên, hắn ngồi ở phía đối diện, tay nắm lấy tay nàng, muốn dựa vào kim châm để làm vật dẫn truyền khí vào mạch máu của nàng.
Lương Tín Nhân bắt đầu truyền khí vào, khí đi theo cánh tay của hắn vòng quanh ngân châm rồi theo đó đi vào mạch máu của Hồ Điệp, hắn đưa khí cẩn thận đi qua từng vị trí, giống như trước đó hắn tu luyện, cố gắng làm diệu đi sự hưng phấn còn sót lại do thuốc gây ra trước đó, rồi khí lần nữa được rót về lại cơ thể, cứ thế vài vòng cho đến khi Hồ Điệp không còn bị lấn áp bởi thuốc nữa.
"Có vẻ như là đã thành công rồi nhỉ, mong sao sẽ không để lại hậu quả." Lương Tín Nhân tỉnh lại, nói.
Vù!
Một tiếng động nhỏ trong cơ thể Lương Tín Nhân vang lên.
"Không ổn." Lương Tín Nhân mở miệng nói, cơ thể của hắn bắt đầu nóng lên, khuôn mặt đỏ chót, cơ thể căng cứng, hơi thở tỏa nhiệt nóng, đầu óc trở nên quay cuồng không còn được tỉnh táo như thường nữa.
"Chuyện gì xảy ra? Là do khí sao?" Lương Tín Nhân không hiểu nói, sau đó cẩn thận nhắm mặt lại cảm nhận lấy khí trong cơ thể hắn, hắn phát hiện ra rằng khí của hắn bị dính một loại khí kì là nào đó, và cứ mỗi lần đi qua ngọn lửa trong người thì nó lại tách ra với khí của hắn mà tiến vào ngọn lửa, khiến ngọn lửa cháy càng ngày càng mạnh, nếu cứ thế này thì hắn sẽ bị thiêu c·hết.
"Cần... hạ.....hỏa!" Lương Tín Nhân cưỡng ép nói, tiếp đó là nhảy vọt vào phòng tắm, cứ thể mà xả nước lạnh cho nguội đầu, đợi cơn cháy đi qua.
Hồ Điệp sau khi bị chuốc t·huốc p·hiện, thì đầu nàng liền nhanh chóng trở nên không được tỉnh táo, cảm giác như được bay bỏng, nhẹ cả người, hô hấp dồn dập hơn, cơ thể hơi co giật cảm giác này vừa khiến nàng cảm thấy sợ đồng thời cảm thấy ghiền, không thể kiềm chế được mà muốn thêm.
Tiếp đến nàng bị đưa vào phòng vệ sinh, b·ị đ·ánh cưỡng ép nôn ra.
Xong nàng liền cảm nhận được như có thứ gì dập vào người nàng khiến nàng mất đi ý thức, mặc dù đã mất đi ý thức, nhưng sự hưng phấn do thuốc gây ra vẫn còn, nên gọi trường hợp này là phê trong cơn mê đấy.
Nhưng rồi ngay sau đó, bỗng nhiên có một cỗ khí tức kì lạ truyền đến, từ chân dần dần đi lên các bộ phận khác, mặc dù ngất nhưng giác quan cảm nhận vẫn còn do hưng phấn của thuốc gây nên điều đó khiến nàng không khỏi xấu hổ trong cơn mê.
Lúc đầu là vậy nhưng càng về sau càng quen thuộc nên không còn cảm thấy lạ nữa, cho đến khi cỗ khí tức này thay đổi, chuyển sang dạng thẩm thấu, tiến vào trong mạch máu của nàng, di chuyển vài vòng sau đó là rút trở về.
Trong quá trình đó Hồ Điệp cảm nhận được thân thể của nàng ngày càng tốt hơn, không còn những triệu chứng mê man do thuốc mang tới nữa, mà hoàn toán khỏe khoắn, khí lực cũng tốt hơn trước, do không còn dược hiệu của thuốc, nàng lúc này mới hoàn toàn ngất đi.
30 phút sau, Hồ Điệp mở mắt tỉnh dậy, lần này nàng đã cảm thấy thư thái hơn trước, sức lực cũng nhiều hơn trước nữa, trước khi trở nên không được tỉnh táo thì nàng đã thấy Lương Tín Nhân xuất hiện, tiếp đó là nàng không nhớ gì nữa, nhưng nếu nhìn xung quanh thì đây không phải là căn phòng lúc nãy: "Có lẽ như Tín Nhân lại cứu ta thêm một lần nữa rồi." Hồ Điệp nghĩ thầm, nàng cho rằng Lương Tín Nhân cứu lấy nàng rồi để nàng ở đây, trước tiên đi về.
Hồ Điệp nhìn xuống cơ thể mình thì thấy cả quần áo đều bị một thứ chất lỏng màu đen bám vào, rất hôi và còn dính dính nữa, lúc nãy nằm có lăng qua lăng lại nên thứ đó cũng dính lên trên tóc, nàng tính chui vào phòng tắm để tắm rửa, nhưng khi tới gần thì lại nghe được bên trong có tiếng nước.
"Tín Nhân, hắn vẫn chưa về à? Thế thì đợi hắn tắm xong vậy." Hồ Điệp suy nghĩ một hồi, rồi đi tới một cái ghế ngồi đợi.
Lần này ngồi đợi là 30 phút, nhưng bên trong phòng tắm vẫn chưa có ai ra, Hồ Điệp bắt đầu cảm thấy lo lắng, không chịu được nữa, nàng liền lập tức mở cửa tiếng vào.
Bên trong bây giờ đều là hơi nước, nhưng khi chân nàng chạm vào nước dưới sàn thì lại là nước lạnh, Hồ Điệp không khỏi lấy làm kỳ quái.
Đi thêm một chút nữa, thì nàng thấy có người đang đứng bên dưới vòi nước, trên thân thì tỏa ra nhiệt lượng khủng kh·iếp, nước chạm vào người đó thì trượt trên da, rơi xuống đất thì đã bốc hơi gần hết.
"Tín Nhân, là em à?" Hồ Điệp thử hô lên, nhưng lại không có ai trả lời lại, nàng cố gắng hô thêm mấy lần nữa, nhưng chỉ có tiếng nước chảy.
Hồ Điệp cẩn thận bước lên phía trước, càng tới gần thân ảnh ngày càng rõ, nàng liền thấy Lương Tín Nhân đang đứng quay đầu vô tường tại đó, trên thân vẫn còn mặc đồ đồ.
Lần này nàng mới yên tâm tiến lên thêm một chút nữa, khi tới gần, nàng đưa tay chạm vào vai Lương Tín Nhân, lắc lắc hắn mấy cái để đánh thức hắn.
Cở thể Lương Tín Nhân lần này chuyển động, người dần dần quay lại, theo đó là khuôn mặt rồi cho đến ánh mặt.
Khi Hồ Điệp nhìn lấy con mắt thì không khỏi sợ hãi, con mắt của Lương Tín Nhân lúc này hoàn toàn đỏ rực như ánh lửa, kể cả tròng mắt, khí từ mũi thở ra toàn là khí nóng, cơ thể phập phồng liên tục.
"Tín Nhân, em ổn ch............" Hồ Điệp lo lắng hỏi, nhưng chưa kịp hết câu thì Lương Tín Nhân đã lao vào người nàng, hai tay của hắn liên tục xé rách đi quần áo trên người nàng, cuối cùng để lộ một cơ thể trắng trẻo xinh đẹp, với các đường cong tuyệt đẹp.
"Dừng lại, Tín Nhân, dừng lại."
Hồ Điệp cố gắng che lại cơ thể của nàng đồng thời khuyên Lương Tín Nhân dừng lại, nhưng Lương Tín Nhân như một con thú đồng dạng, nghe không hiểu nàng nói gì.
Khuôn mặt của Lương Tín Nhân càng ngày càng trở nên khó chịu, trán nổi cả gân lên, cơ thể ngày càng nóng hơn, nhận ra sự thay đổi của Lương Tín Nhân, Hồ Điệp cũng dừng lại, không hô nữa, mà dần dần mở hai tay ra, vòng quanh cổ Lương Tín Nhân, kéo hắn lại vào trong ngực.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, em không cần khẩn cấp, chắc em khó chịu lắm nhỉ, tới đi, chị không ngại đâu." Hồ Điệp nhẹ nhàng nói, nàng không biết Lương Tín Nhân tại sao lại thế này nhưng nàng có thể hiểu lý do có thể là do một phần nàng mà ra.
Một lý do khác là do nàng đã động tâm với hắn, người đã giúp nàng tận ba lần trong những lúc khó khăn.
Lương Tín Nhân cơ thể bùng nổ, quần áo trên người rách hết cả ra, lộ ra một cơ thể hoàn mỹ, và khủng bố.
Hồ Điệp nhìn thấy liền không khỏi cảm thán: "Đây là thứ mà Hiền Hòa nói ư?" trong khi Hồ Điệp vẫn còn đang kinh ngạc, thì mọi chuyện đã tiếp diễn xa hơn.
Trong phòng tắm dần dần chuyền ra những tiếng vang, những tiếng thở hồng hộc, nhiều lần âm thanh được đưa lên cao.
Hơn một giờ sau mọi thứ mới trở lại im ắng, hai thân ảnh bước ra khỏi phòng tắm, Hồ Điệp đang đỡ lấy Lương Tín Nhân đi ra, Lương Tín Nhân đã hoàn toàn ngất đi, trên thân khí tức không còn, chỉ còn tiếng thở nhẹ.
Hồ Điệp sau khi đưa Lương Tín Nhân lên giường, liền nhanh chóng gọi phục vụ khách sạn mua cho hai người hai bộ đồ để thay, sau đó bản thân nàng ngồi trên ghế thẩn thờ, mặc dù đã làm một tiếng, nhưng hiện tại nàng vẫn còn cảm thấy khỏe, không có cảm giác kiệt sức, không biết vì lý do gì
Việc Lương Tín Nhân giúp đỡ Hồ Điệp loại bỏ thuốc trong cơ thể đã vô tình rèn luyện cơ thể nàng, mặc dù không có khí, nhưng lại mượn nhờ khí của Lương Tín Nhân để tu luyện như một vật trung gian vậy, điều này khiến cơ thể nàng trở nên khỏe hơn thường.
15 phút sau, nhân viên phục vụ của khách sạn đem lên cho Hồ Điệp hai bộ quần áo nam nữ, Hồ Điệp từ trong túi đồ của Lương Tín Nhân lấy tiền ra trả.
Sau đó là thay đồ cho cả hai, sau khi mọi thứ hoàn thành thì mang theo Lương Tín Nhân đi xuống dưới lễ tân trả phòng, khi xuống tới nơi thì lễ tân không khỏi nhìn Lương Tín Nhân sau đó là Hồ Điệp.
Không cần nói Hồ Điệp cũng biết lễ tân đang nghĩ gì, nàng chỉ cười cười rồi trả tiền, đi ra ngoài.
Tìm kiếm và leo lên chiếc xe mà Lương Tín Nhân chạy tới, và về lại nhà.
Hồ Điệp cẩn thận đưa Lương Tín Nhân lên phòng, đưa lên giường, đắp chăn lại rồi trở lại xuống nhà.
Thời gian tiếp theo rất yên ắng, mọi người đều đã ngủ, chỉ có mỗi Hồ Điệp vẫn còn thức và nằm suy nghĩ.