Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 64: Ly Hôn




Chương 64: Ly Hôn

"Đồ anh đang cột lại là của tôi đó." Lương Tín Nhân bước từ trong đám người ra nói.

Mọi người đang bao bọc xung quanh nghe tiếng nói cũng dạt người ra, nhìn đằng sau xem ai là người nói, cho đến khi khuôn mặt Lương Tín Nhân xuất hiện.

"Tín Nhân, em đã tới, mau tới nói với chồng chị đi." Hồ Điệp thấy Lương Tín Nhân xuất hiện liền vui mừng, hô hắn tới.

"Hả, đồ gì của mày, trên này ghi là tên vợ tao, với lại chuyện này thì liên quan gì tới mày?" Người đàn ông tức giận nói.

"Trên đó có ghi tên người gửi là tôi, và tôi là người thuê phòng ở đây, nên không thể nói không liên quan." Lương Tín Nhân bình tĩnh nói.

"Thì sao? Tên người nhận là vợ tao, nên nó là của vợ tao, mày là thằng thuê phòng thì yên cái bổn phận mà thuê của mày, nếu không tao đuổi đi đó." Người đàn ông cãi cuồng, không có một chút nào gọi là đạo lý, rồi vẫn tiếp tục cắm đầu vào cột đồ lên xe.

Lương Tín Nhân bước nhanh tới, đưa tay ra chụp lại tay người đàn ông lại, nói: "Đó là đồ của tôi."

"Đệt con mẹ mày, cút ra." Người đàn ông bị Lương Tín Nhân chụp lại tay liền nổi giận, rống lên, sau đó dùng cánh tay còn lại đấm Lương Tín Nhân.

Với loại nắm đấm kiểu này Lương Tín Nhân chỉ cần nhẹ nhàng dùng tay còn lại để bắt lấy.

Người đàn ông bị Lương Tín Nhân bắt lấy hai tay, liền cố gắng hết sức để rút ra, nhưng làm mọi cách đi nữa vẫn không rút ra được, người đan ông vừa rút vừa rống lên: "Thả tao ra."

Lương Tín Nhân làm theo ý hắn liền thả ra, người đàn ông do vẫn còn dùng sức, nên theo quán tính liền ngã ra đằng sau, Hồ Điệp thấy vậy liền nhanh chóng lao lên đỡ lấy hắn.

Nhưng người đàn ông lại không hiểu tình mà đẩy nàng ra, tự bản thân hắn đứng lên, rồi lần nữa lao đến vị trí Lương Tín Nhân.

Lương Tín Nhân thấy người đàn ông như vậy liền không khỏi than thở, việc người đàn ông đang làm không khác gì bản năng của người tiền sử cả, chỉ biết hành động theo cảm xúc mà không để ý đến những người xung quanh.

Vì dưới xã hội hiện đại, mọi thứ cần thực hiện theo pháp luật và pháp chế của nhà nước, nên Lương Tín Nhân sẽ không ra tay, mà liên tục né tránh lấy đồng thời đôi khi dơ chân ra gạt chân người đàn ông, cho hắn té xuống.



Nhiều lần, nhiều lần như vậy người đàn ông ngày càng nổi giận hơn, bên cạnh Hồ Điệp thấy hai người như vậy liền đứng ra ngăn cản.

"Anh dừng lại đi, người ta là khách, anh làm như thế thì có ai dám thuê phòng nhà mình nữa, nếu anh cần tiền thì hãy cầm lấy, đây là tiền thuê phòng 2 tháng của hắn." Hồ Điệp từ trong túi móc ra số tiền mà trước đó Lương Tín Nhân hai người đã đóng.

Người đàn ông kia, thấy tiền liền sáng mắt, đưa tay ra giật lấy, xong hắn vẫn tiếp tục nhìn Hồ Điệp, nói: "Mẹ mày, thế mà lúc nãy lại bảo tao rằng đéo có tiền." rồi hắn lại giơ bàn tay lên, đánh vào mặt Hồ Điệp.

Hồ Điệp bị bàn tay đánh bất ngờ, không kịp để ý nên bản thân nàng cũng té xuống dưới đất, mặt b·ị đ·ánh đỏ lên, và nàng cũng không ngờ người đàn ông sẽ đánh nàng, tuổi thân không chịu được, nước mắt chảy dài theo khuôn mặt xinh đẹp đó.

Lương Tín Nhân đứng đối diện lại không ngờ tới tình huống thế này, hắn cứ tưởng người đàn ông nhận được tiền liền đi, ai ngờ, cho đến khi thấy Hồ Điệp khóc Lương Tín Nhân liền không chịu được nữa mà lao lên, tay nấm thành nắm đấm đánh vào mặt người đàn ông, hắn sẽ không dù tu vi mà chỉ dùng lực lượng thuần túy.

Người đàn ông thấy Lương Tín Nhân đột nhiên xuất hiện, chân tay luống cuống chưa kịp làm gì thì đã bị Lương Tín Nhân đấm cho một phát ngã ngửa ra.

Người xung quanh thấy vậy cũng âm thầm tán dương, bọn hắn cũng muốn tiến lên đánh người đàn ông, nhưng vì e ngại đám d·u c·ôn, nên không dám đứng lên.

"Đạo lý đéo nói, đi đánh phụ nữ, mày có bản lĩnh gì hơn không?" Lương Tín Nhân tức giận nói, rồi quay người đỡ lấy Hồ Điệp.

"Đã nói chuyện gia đình tao thì liên quan gì tới mày?" Người đàn ông tức giận nói.

"Không liên quan tới gia đình mày, tao chỉ là không ưa nhìn mày thôi." Lương Tín Nhân từ tốn nói.

"Mày hay lắm con đĩ, tìm người về đánh tao, mày muốn lật trời à." Người đàn ông biết bản thân hắn không đánh lại Lương Tín Nhân nên chuyển đối tượng sang Hồ Điệp, mắng.

"Anh còn đòi hỏi gì nữa, trong khi anh không chịu đi làm, chi tiêu hằng tháng đều do chính tay em trả, bây giờ anh còn tính đem đố của khách đem đi bán, thế thì sau này lấy đâu ra tiền nữa." Hồ Điệp bất lực nói.

"Đó là chuyện của mày, hồi xưa tao thấy mày là du học sinh, cứ tưởng là sau này sẽ giàu nên tao mới tỏ ra là yêu mày để cưới, nhưng ai ngờ giàu thì không giàu nỗi đã vậy còn thiếu tiền nữa." Người đàn ông nói ra lời thật trong lòng.

"Thế thì sao anh không đi làm đi?" Hồ Điệp nghe vậy thì đau lòng, không ngờ bản thân cứ tưởng hắn yêu bản thân mình, nhưng ai ngờ chỉ yêu vật chất, nhưng nàng vẫn nói.



"Tao đéo thích, tại sao gia đình bạn tao các thứ thì được cha mẹ hắn hỗ trợ về tiền, còn bản thân tao lại phải cắm đầu đi làm vì những đồng tiền đó chứ?" Người đàn ông cãi cố.

Lương Tín Nhân nghe câu nói đó xong liền không biết làm thế nào, trong đầu hắn giờ chỉ xuất hiện lên một câu nói của một người thầy nào đó trên mạng: "Không làm mà đòi có ăn thì....."

"Được rồi, tôi chịu đủ rồi, l·y h·ôn đi." Hồ Điệp không còn gì quyến luyến nói.

"Ly hôn thì l·y h·ôn, mày nghĩ tao thèm ở cái nơi nghèo khổ này à? Với bản thân hiện tại của tao, tao vẫn có thể tìm được người có điều kiện tốt hơn mày." Người đàn ông kiêu ngạo nói, nhưng quả thật là vậy, nếu người này chịu khó chăm chuốt cho bản thân một xíu, mặc bên ngoài một bộ đồ vest thì bên ngoài có thể nhìn hắn như một người đàn ông thành đạt, nhưng bên trong lại thối nát, không có một chút nam nhân vị.

"Thế thì đi thôi, ra tòa thị chính làm đơn." Hồ Điệp khóc càng thêm sâu hơn, và càng kiên quyết hơn.

Mọi người xung quanh ủng hộ quyết định của Hồ Điệp, sống với một người như này thì sống làm gì, l·y h·ôn đi cho khỏe, chứ không biết sau này thằng này nó báo nhà thứ gì nữa thì không hay

"Đi thôi." Người đàn ông nói, rồi bản thân hắn quay lưng đi trước, Hồ Điệp theo sau.

Lương Tín Nhân lủi thủi theo sau người đàn ông liền nói: "Mày đi theo làm gì? Còn việc của mày à?"

"Mày nhận nhầm rồi, tao không đi theo mày, tao đang đi theo ý tao, dù sao đây cũng đéo phải đất của mày." Lương Tín Nhân nói.

"Hừ."

Sau đó hai người đi tới tòa thị chính, Lương Tín Nhân vẫn cứ thế mà đi đằng sau, một bước không rời, cho đến khi thủ tục l·y h·ôn hoàn tất.

Bước ra khỏi tòa thị chính, người đàn ông nói: "Thế đấy, từ giờ tao với mày không liên quan gì nữa, đừng có mà phiền tao." rồi hắn muốn quay lưng đi, nhưng đi được mấy bước thì bị Lương Tín Nhân chặn lại, hắn không khỏi hỏi: "Mày muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, chỉ là lấy lại những thứ mà không thuộc về mày." Lương Tín Nhân bình tĩnh nói, sau đó tay liền giơ lên đằng trước, nhanh chóng từ trong túi người đàn ông móc ra số tiền trước đó mà Hồ Điệp đã đưa.

"Mày làm cái gì vậy? Trả cho tao." Người đàn ông thấy tiền bị lấy đi liền tức giận.



"Đây không phải là tiền của mày, mày có làm để kiếm được số tiền này không?" Lương Tín Nhân cầm cọc tiền trên tay, ném lên ném xuống liên tục, nói.

"Mày...."

"Làm sao? Muốn lấy thì có ngon tới đây. Nếu không có tiền mày có thể bán cái xe què kia của mày, chắc cũng được kha khá đấy." Lương Tín Nhân nói

"Hừ, tao cần về lại nhà đó lấy đi đồ của tao." Người đàn ông nói.

"Đi đi, đó là quyền của mày." Lương Tín Nhân nhẹ nói.

Phía bên ngoài này giờ đứng xem Hồ Điệp cũng không nói gì, mà đứng đó nhìn Lương Tín Nhân xử lý, cho đến khi người đàn ông muốn đi lấy đồ thì nàng cũng đồng ý.

Cả ba lần nữa trở về khu nhà của Hồ Điệp, người đàn ông liền lập tức chạy vào trong lấy đồ, Lương Tín Nhân lần nữa đi sau, cứ mỗi món đồ mà người đàn ông muốn lấy mà không phải là của hắn, Lương Tín Nhân sẽ đứng ra và cản lại, người đàn ông mà cãi bướng thì hắn không ngại đấm cho một cái.

"Sao mày cứ làm phiền tao vậy?" Người đàn ông không chịu nỗi nữa nói.

"Tao không phải là làm phiền mày, mà tao đang bảo vệ tài sản cá nhân của chị Điệp, mày lấy những thứ không thuộc về mày thì đó sẽ là c·ướp đoạt tài sản, tao có quyền đứng ra." Lương Tín Nhân từ từ nói.

Người đàn ông biết bản thân không thể làm được gì, chỉ đành lấy đồ của bản thân sau đó phắn đi.

Hồ Điệp sau khi nhìn thấy người đàn ông đi, thì không chịu nữa mà ngồi bệt xuống đất khóc, ánh mắt đỏ lên, trang điểm trên mặt bị lem đi bởi những hàng nước mắt của nàng, Lương Tín Nhân thì không biết làm cách nào để dỗ con gái khóc nên cứ để nàng chỗ đó khóc cho đến khi nào hết nước mắt thì thôi.

Một lúc sau, cơn thút thít cũng dừng lại, Hồ Điệp đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, một hồi sau nàng từ đó đi ra, mặc dù ánh mắt vẫn có chút đỏ, nhưng mà trên khuôn mặt đã tươi tắn trở lại, có vẻ như đã bỏ được gánh nặng trong lòng.

"Chị đã ổn chưa?" Lương Tín Nhân hỏi.

"Cảm ơn em, chị đã ổn rồi, xin lỗi vì đã làm phiền em, em hay bưng đồ của em lên phòng đi, chị cần ở một mình." Hồ Điệp nói.

"Thế thì em xin phép, nếu có gì không ổn thì cứ kêu em, em ở trên lầu." Lương Tín Nhân nói, rồi quay lưng ra ngoài.

Hắn tự mình đem đồ lên trên lầu, sau đó cũng tự mình sắp xếp đồ luôn, dù sao những thứ này cũng không cần Lê Hiền Hòa, bản thân hắn cũng có thể làm được.