Chương 62: Lần Nữa Xuống Sài Gòn
Tốn 15 phút để cho hai bên quyết định nơi để để đồ, không phải nói căn nhà này quả nhiên là nóng trong khi hiện tại đang là trời tối, Lương Tín Nhân di chuyển cái giường lại gần trong góc tường, Lê Hiền Hòa thấy hoàn thành liên cũng nhào lên trên giường nghỉ ngơi.
Lương Tín Nhân vẫn như không có chuyện gì mà dọn phòng cho sạch sẽ, sau khi dọn xong hắn cũng tiến lại bên giường ngồi xuống, bấm điện thoại.
Lê Hiền Hòa nhìn hắn như vậy liền thắc mắc hỏi: "Anh này, em thấy hơi lại chứ từ hôm qua tới giờ sao trông anh không cảm thấy mệt hay nóng chảy mồ hôi vậy?"
"Em có thấy anh mệt kể cả khi kia không?" Lương Tín Nhân cười nói.
"Không, nhưng còn nóng chảy mồ hôi." Lê Hiền Hòa nghĩ ngợi, đỏ mặt nói.
"Thế thì em tới đây." Lương Tín Nhân giơ hay tay ra, gia tốc khi bên trong cơ thể.
Lê Hiền Hòa cũng hiểu chuyện, liền nhào tới ôm, ngay lập tức nàng liền cảm nhận được một cổ mát mẻ truyền tới, cảm giác như đang ở trong phòng có máy lạnh vậy, nàng không khỏi mê mẫm bên trong đó, liền hỏi: "Chuyện này là sao? Anh bị huyết áp thấp à."
"Khụ, cơ thể anh nó vậy đấy." Lương Tín Nhân ho một cái nói.
Lê Hiền Hòa biết không hỏi được gì nên cũng không hỏi nữa, mà tiếp tục ôm lấy Lương Tín Nhân, nàng thì không sao rồi nhưng Lương Tín Nhân lại có sao, cơ thể của Lê Hiền Hòa đặc biệt là chỗ đó cứ liên tục đè vào người hắn, khiến cho hắn trở nên sôi máu, cơ thể nóng lên.
Lê Hiền Hòa cảm thấy cơ thể của Lương Tín Nhân trở nên nóng cũng thấy lạ, nhưng sau đó nàng cũng biết lý do, có thứ gì đó cứ chọt lấy nàng, mùi hoocmon tỏa ra, cơ thể nàng cũng liền trở nên nóng, mùi hương cơ thể kèm thêm mùi mồ hôi hòa huyện vào nhau, làm cho Lương Tín Nhân mê ly, không tự chủ mà hành động, Lê Hiền Hòa cũng đáp lại.
Tiếp đó trong phòng trở nên nhộn nhịp và tràn đầy xuân quang.
Phía dưới nhà, đang chuẩn bị trang điểm trước khi đi ngủ Hồ Điệp liền nghe được tiếng động bên trên truyền xuống, âm thanh có chút ngắt nhịp, có chút nhỏ nhưng nàng vẫn nghe được, nàng liền biết phía trên đang làm gì, nàng không khỏi đỏ mặt, khiến cho cơ thể nàng cũng phản ứng, nhưng hiện tại chồng nàng không có nhà, hắn đang đi làm d·u c·ôn, nàng cũng không thể nhắc nhở hắn vì sợ hắn đánh.
Nàng khi xưa cưới hắn là do hắn khi đó yêu thương nàng và có công việc ổn định, mặc dù cha mẹ không cho phép nhưng nàng vẫn đồng ý cưới, cha mẹ nàng từng nói rằng thằng này chỉ được bây giờ về sau chưa chắc đã thành công, lúc đó nàng không tin nhưng bây giờ nàng cũng tin, cảm thấy hối hận cũng không kịp nữa.
Không còn cách nào nàng chỉ có thể gắng gượng lấy chui vào trong chăn, che hai tai lại.
Phía trên vẫn cứ thế mà tiếp tục một lúc lâu, phía dưới Hồ Điệp không khỏi kinh ngạc: "Lâu vậy ư? Thằng nhóc nhìn gầy gầy mà kinh vậy ư" nhưng vừa suy nghĩ xong thì phía trên đã dừng lại.
"30 phút đã là lâu rồi." Nhưng vừa suy nghĩ xong lần nữa thì bên trên truyền tới tiếng nước và âm thanh ngắt quãng, nàng không khỏi kinh ngạc hơn nữa: "Cái gì?"
Bên trên vẫn tiếp tục truyền tới âm thanh nhỏ cho đến hơn 9 giờ một chút thì ngừng, Hồ Điệp không khỏi thở dài, cuối cùng nàng cũng được giải thoát, không khỏi nghĩ lại rằng, nên cho phòng thuê ở đây một người, chứ một cặp đôi thì có phần giày vò.
"Tuổi trẻ." Hồ Điệp than thở, chồng nàng hiện tại mà làm thì có 5 phút là xong rồi, có nhiều khi nàng phải tự xử.
Phía bên trên sau, khi mọi thứ hoàn tất, Lương Tín Nhân ôm lấy đang mệt mỏi Lê Hiền Hòa lên giường, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, rồi cũng chui vô nằm ngủ cho nàng cảm thấy mát, hắn vẫn không biết là bản thân đã làm phiền bên dưới.
Sáng sớm hôm sau, do không còn cần phải trốn tránh nên Lương Tín Nhân lại bắt đầu dậy sớm đi ra ban công để tu luyện, lần này hắn muốn tu luyện Đoạt Lang, công pháp mà hắn đã lấy được từ tay Thái Nhất.
Đoạt Lang không khó tu luyện nhưng cái khó lại nằm ở chỗ vận dụng khí trong cơ thể, cần khí di chuyển và hóa hình ở trên tay và khí trên các ngón tay phải sắc bén, bén đến nỗi có thể đâm xuyên da thịt người tu luyện thì đó mới được gọi là thành công, còn nếu như không thì chỉ có thể gây thương tổn bên ngoài đối phương.
Lương Tín Nhân liên tục vận dụng khí để tập hợp lại trên bàn tay, nhưng lượng khí hắn tiêu dùng lại quá nhiều, không thể nhiều lần xuất chiêu, hắn nhớ tới khi đó Thái Nhất mặc dù chỉ tu vi ngũ đoạn nhưng có thể xuất chiêu liên tục hơn 10 lần, đó cũng là một con số lớn.
Nhưng nếu hắn giảm lượng khí tập hợp thì nó lại không được sắc bén, điều này khiến hắn cảm thấy đau đầu không biết đâu mà lần, cho đến khi cạn kiệt khí trong người vẫn không thành công một lần, hắn chỉ đành để nó sang một bên tập trung vào khôi phục khí trong cơ thể.
6 giờ 30 sáng, mặt trời cũng đã ló dạng, Lương Tín Nhân dừng lại việc tu luyện, đi vào trong phòng đánh thức Lê Hiền Hòa, hai người bọn hắn quyết định đi chơi hết hôm nay rồi ngày mai về lại Đà Lạt để còn chuyển một số món đồ xuống đây cũng như là ở bên gia đình trước khi đi xa.
Lê Hiền Hòa bị Lương Tín Nhân đánh thức, liền đứng dậy khỏi giường, đi thay đồ và vệ sinh cá nhân, sau đó liền ra ngoài, ôm lấy tay Lương Tín Nhân và đi ra khỏi phòng, đi xuống ăn sáng rồi đi chơi.
Khi cả hai đi xuống dưới lầu, thì cũng phát hiện Hồ Điệp đã dậy sớm đứng ở trước sân để quét sân, Hồ Điệp cũng phát hiện Lương Tín Nhân hai người, bỗng nhiên nhớ lại chuyện hồi tối, mặt của nàng liền đỏ lên, gượng cười nói: "Chào buổi sáng."
Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa cùng cười nói: "Chào buổi sáng." rồi cả bước ra ngoài.
Trước khi bước ra ngoài Lương Tín Nhân có quay đầu lại, lễ phép nói với Hồ Điệp: "Chị Điệp, có lẽ tối nay hoặc mai là tụi em sẽ trở về lại Đà Lạt, mong chị canh nhà giúp bọn em."
"Ừm, các em yên tâm đi." Hồ Điệp nói.
Lương Tín Nhân lần này cũng yên tâm mà đi ra ngoài.
Tiếp đó một khoảng thời gian cho tới chiều tối, Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa đều ở bên ngoài chơi, ăn cũng ăn ở ngoài, và trong ngày hôm nay hắn cũng thấy có rất nhiều thứ bất tiện và tốn kém, như là không có xe máy phải đi xe ôm hoặc taxi, nên lần tiếp theo xuống hắn sẽ gửi xe từ trên nhà xuống.
Và hôm nay bọn hắn cũng mua thêm được vài thứ cho căn phòng thuê, nhưng chủ yếu là đồ trang trí, ăn tối các thứ bọn hắn cũng ở bên ngoài ăn luôn, vẫn chưa hoàn toàn là ở tại đây và còn thiếu dụng cụ bếp nên không có khả năng nấu tại nhà.
Vì thời gian bây giờ là khá rảnh nên cả hai quyết định mua vé xe để tối nay về luôn, vé xe rơi vào khoảng 1 giờ sáng, nếu đi thời gian đó thì có thể về tới Đà Lạt lúc 6, 7 giờ gì đó, sau khi đặt vé xong, hai người quyết định nằm xem phim cho tới 9 giờ, rồi ngủ cho tới khi xe đưa đón gọi tới.
Vì ở nhà còn có đồ để mặc nên bọn hắn sẽ để đồ lại ở đây, chỉ mang theo cái va li không về
Sau khi được đưa đón đến bến xe, do thời gian có chút hơi cô hồn nên không có bao nhiêu người đi xe, trên xe khá trống, nên Lê Hiền Hòa lúc đặt vé đã đặt hàng giường nằm nối liền sau để cả hai có thể nằm gần nhau hơn.
Lên trên xe cả hai vẫn tiếp tục ngủ cho đến 7 giờ sáng xe cũng đã dừng tại bến, sau đó là trở về nhà Lê Hiền Hòa trước, tại xe của hắn còn để ở bên đó, sau khi lấy xe hắn liền trở lại nhà.
Thế là nhiệm vụ của hắn đối với Lê Hiền Hòa đã làm xong, giờ thì chỉ còn nhiệm vụ của hắn đối với Nguyễn Kiều Thương, mong sao mọi chuyện sẽ ổn, đúng là mọi chuyện sẽ ổn nhưng chi tiêu có vẻ như không ổn, khi phải hai lần lên xuống và ở lại.
"Hậu quả, báo nhà, nhưng điều này cũng đáng, do ai ai cũng đáng yêu và xinh đẹp cả." Lương Tín Nhân thầm nghĩ trong lòng.
Về đến nhà, hắn bắt đầu chuẩn bị cho những gì còn thiếu thốn ở dưới Sài Gòn, rồi gửi trước xuống phía dưới, ghi địa chỉ là nhà Hồ Điệp mà người nhận là nàng, trên đó có ghi nhờ nàng mang vào trong phòng hộ, dù sao nàng cũng là chủ nhà, chìa dự phòng chắc có, hắn cũng không lo mất đồ vì trong nhà cũng chả có gì ngoài đồ.
Lương Tín Nhân tiếp tục ở với gia đình 4 ngày tiếp theo, sau đó là có tín nhắn tới, đó là tin của Nguyễn Kiều Thương, nàng đã sẵn sàng để xuống Sài Gòn, nhưng cũng may là Nguyễn Kiều Thương không phải là một người ham chơi nên nàng quyết định là tối đi, sáng tới, cùng ngày đi báo danh, nếu có thể là buổi tối trở về.
Vì địa điểm của hai nhà khá xa nên Lương Tín Nhân phải đi xuống dưới đó trước, sau đó đón nàng tại bến xe, trước khi đi Lương Tín Nhân có nhắn cho Lê Hiền Hòa là bản thân sẽ có việc trong một ngày, mong sao nàng sẽ không nhắn lại.
Tiếp đó là một lần nữa bắt xe đi xuống Sài Gòn, Lương Tín Nhân Sau khi đến bến xe ở dưới Sài Gòn thì hắn phải đứng đó đợi gần 1 tiếng đồng hồ mới thấy chuyến xe của Nguyễn Kiều Thương tới.
Từ trên xe bước xuống một thiếu nữ xinh đẹp, còn đang ở độ tuổi xuân xanh, mặc một bộ đồ mộc mạc, đang nhìn qua nhìn lại, có vẻ như nàng đang cảm thấy bối rối do đây là lần đầu tiên nàng xuống đây mà không có gia đình, và do sự nhiệt tình của các bác xe ôm đang hỏi thăm nàng là nàng sẽ đi đâu.
Lương Tín Nhân cảm thấy buồn cười, vừa cười vừa đi lên phía trước tới chỗ Nguyễn Kiều Thương.
------------------------------------
Cảm ơn Cực Nhạc Thần Đế đã đề cử.