Chương 59: Bị Cướp Giật
Lương Tín Nhân sau khi ra khỏi phòng tắm, liền mặc lại đổ, ngồi trên giường bấm điện thoại, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh trở lại, lên mạng một hồi cuối cùng cơ thể cũng bình tĩnh trở lại, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà bản thân vẫn còn tỉnh táo lúc đó.
Lương Tín Nhân lần nữa lên mạng, nhắn tin với đám bạn tầm thêm 30 phút nữa thì cửa phòng tắm mới lần nữa mở ra, Lương Tín Nhân không khỏi nghiêng đầu sang nhìn.
Lê Hiền Hòa trên thân không có gì ngoài một cái khăn tắm từ trong bước ra, mặc dù đã che lại nhưng vẫn không che được sức hút của nàng đối với Lương Tín Nhân, Lương Tín Nhân vội vàng quay đầu đi chỗ khác hạn chế nhìn lấy, sợ rằng bản thân lần nữa không chịu được, tuy vậy hắn vẫn lén lén nhìn, cảnh đẹp thế này không nhìn thì lại uổng quá.
Lê Hiền Hòa biết đây cũng không phải lúc nên nàng cũng đi tới bên giường, cởi khăn tắm trên người ra và mặc đồ đã lấy ra sẵn đó, tự nhiên như không có ai vậy, chỉ có Lương Tín Nhân đang nằm đó liếc liếc nhìn, trong đầu không khỏi thầm nói: "Hồng." mặc dù chỉ là một từ nhưng đủ để miêu tả thấy thứ mà hắn đang nhìn.
Một lúc sau Lê Hiền Hòa thay đồ xong, lấy trong va li ra một cái máy sấy tóc để sấy cho khổ, nhằm tránh cảm lạnh, sau khi sấy xong thì leo lên giường nằm với Lương Tín Nhân, lấy điện thoại ra lên mạng.
Một lát sau tầm 3 giờ chiều thì cả hai bắt đầu đứng dậy, đi ra khỏi phòng để đi chơi theo kế hoạch.
Đúng là đi chơi thật nhưng đi đâu thì không ai nói, ra tới ngoài đường thì cả hai bắt đầu suy nghĩ xem là đi đâu.
"Đi đâu giờ?" Lương Tín Nhân hỏi.
"Đi đâu?" Lê Hiền Hòa cũng tự hỏi
"Chính em nói xuống sớm để đi chơi nhưng sao em lại không biết đi đâu?" Lương Tín Nhân bó tay nói.
"Để em suy nghĩ đã." Lê Hiền Hòa nói rồi mở điện thoại ra để tìm kiếm địa điểm đi chơi.
"A, hay đi công viên giải trí thỏ trắng? Rồi tới tối thì chúng ta đi ăn." Lê Hiền Hòa nói.
"Theo ý em cả, đi thôi." Lương Tín Nhân nói.
Sau đó cả hai bắt đầu đón xe và đi đến công viên giải trí, tại đây có rất nhiều loại hình trò chơi và thư giãn, Lê Hiền Hòa tại đây chơi đủ mọi trò chơi, từ tàu lượn siêu tốc cho đến rơi tự do, mọi thứ nàng đểu thử lấy một lần, có vẻ như nàng yêu thích cảm giác mạnh.
Lê Hiền Hòa chơi tới tận hứng đến 6 giờ chiều thì mới cảm thấy mệt, mồ hôi đầm đìa, miệng vẫn còn đang cười lấy trông thật đáng yêu, Lương Tín Nhân thấy vậy cũng lấy làm vui mừng và chiều chuộng nàng hơn, hắn đi chơi chủ yếu là để Lê Hiền Hòa vui là chính, nàng vui thì hắn cũng vui.
Lương Tín Nhân lấy chai nước và khăn giấy ra cho nàng, Lê Hiền Hòa vui vẻ tiếp nhận và lau mồ hôi, sau khi lau xong thì nàng bắt đầu tìm lấy địa điểm để ăn tối, chơi xong thì mệt, mệt thì lại đói, mà đói thì phải đi ăn.
Nói thật thì ăn tối tại Sài Gòn thì đi chỗ nào cũng có quán để ăn, chủ yếu là bản thân muốn ăn gì mà thôi, Lê Hiền Hòa chọn lấy một quán cơm tấm để ăn, đây là món ăn mà khi nhắc tới đặc sản trứ danh Sài Gòn thì không thể không nghĩ ngay tới.
Sau khi ăn xong, cả hai quyết định đi ra phố đi bộ Nguyễn Huệ để đi cho trôi cơm, đây là tụ điểm đi chơi lý tưởng của các giới trẻ đặc biệt là buổi tối, buổi tối tại đây có rất nhiều người, nếu như vào dịp cuối tuần thì lại càng chật kín người hơn. Vì là một quảng trường rộng lớn chính vì vậy tại địa điểm vui chơi ở Sài Gòn buổi tối này thường xuyên diễn ra các hoạt động biểu diễn tự phát.
Đặc biệt, tại ngã tư Lê Lợi và Mạc Thụ Bưởi được thiết kế với hệ thống vòi phun nước kết hợp với ánh sáng khiến cho không gian lung linh, là một nơi có cảnh đẹp phù hợp với những cặp đôi hẹn hò, và chụp ảnh.
Lương Tín Nhân và Lê Hiền Hòa dọc theo phố đi bộ mà vui chơi, cả hai vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Do đông người nên tại đây có rất nhiều thành phần người khác nhau, nếu không cẩn thận là có thể bị mất đồ bất cứ lúc nào, nhưng không sao, đồ của Lê Hiền Hòa là do hắn cầm, đố thằng nào có thể đi qua mà giật được.
Tuy nói như vậy nhưng cũng có một thành phần không chịu thua kém mà nhắm vào Lương Tín Nhân muốn giật lấy túi.
Người đàn ông kia đi ngược với hướng của hắn, khi đi tới gần Lương Tín Nhân, hắn cố gắng chen nhanh lên phía trước nhằm tạo ra một khoảng đủ trống để chạy trốn, khi đến cách Lương Tín Nhân tầm hai mét, hắn bắt đầu hành động.
Người đàn ông bỗng nhiên tăng tốc lên phía trước, khi đi qua Lương Tín Nhân, hắn nhanh chóng đưa tay ra, móc lấy quai đeo của túi, rồi giật mạnh một phát. cái túi cũng theo đó mà nhanh chóng trượt từ trên vai của Lương Tín Nhân trượt xuống.
Lương Tín Nhân cũng nhận ra điều đó liền đứng yên tại chỗ, Lê Hiền Hòa thấy hắn đứng lại cũng làm lạ, nhưng sau đó nàng cũng phát hiện ra, khi quai đeo trượt xuống tới bàn tay của Lương Tín Nhân, thì hắn nắm chặt lại ngăn nó tiếp tục rơi.
Người kia sau khi thấy móc gần rớt xuống thì bức tốc để chạy nhưng vừa kéo dài túi ra thì bị khựng lại tại chỗ, do quán tích lúc bức tốc hắn liền ngã ngửa ra đằng sau, tay vẫn còn nắm lấy túi.
Mọi người xung quanh thấy người này bỗng nhiên té ra đó thì cũng quay mặt sang nhìn, cuối cùng họ nhận ra rằng người này đang c·ướp giật, xong mọi người liền đứng lại tại chỗ, chừa ra một vòng tròn để xem Lương Tín Nhân sẽ xử lý thế nào, đây là dấu hiệu của ăn dưa quần chúng, không có gì làm hống vui.
Lương Tín Nhân quay người lại nhìn người đàn ông hỏi: "Ông đang làm gì vậy?" mặc dù biết người đàn ông này đang làm gì nhưng hắn vẫn cố tình hỏi.
Người đàn ông bị hỏi vậy, đầu óc liền nhanh chóng chuyển, giả vờ là người bị tội, vội hô lên: "Mọi người giúp với, tên nhóc này c·ướp giật!!"
Lê Hiền Hòa nghe thấy hắn nói như vậy liền vội vàng giải thích với người xung quanh: "Không phải, người này mới c·ướp giật, đây là túi của em."
Lương Tín Nhân thì cạn lời, chưa thấy người nào không biết xấu hổ như người này, còn hơn cả hắn nữa, Lương Tín Nhân không khỏi đưa lên một cái ngón cái cho người trước mặt.
Người đàn ông vẫn tiếp tục hô, nhưng không có ai có ý định ra giúp hắn cả, Lương Tín Nhân muốn gọi cảnh sát bắt người đàn ông này, nhưng hắn bỗng nhiên nhận ra rằng, người này c·ướp giật thành thuộc như thế này có thể nói người này làm chuyện này không ít lần, hoặc có thể là hoạt động có đồng bọn, tại nơi đông người thế này mà không có một hai đồng bọn thì không thể chạy trốn được, vì để tránh những phiền phức không đáng có Lương Tín Nhân chỉ đành nói: "Thả ra, tay ông móc nhầm vào túi của tôi."
"Móc nhầm? À, thật sự là móc nhầm, bình thường ta hay mang theo túi trên người, hôm nay không mang, cứ tưởng là đang bị giật." Người đàn ông hiểu ý Lương Tín Nhân liền âm thanh nói, tay cũng thả túi ra.
Mọi người xung quanh thấy hắn như vậy cũng làm lạ, tại sao lại không truy bắt người đàn ông kia mà bỏ qua cho hắn.
Những người bình thường thì Lương Tín Nhân không sợ, nhưng hắn sợ phiền phức, lũ này mà nhân lúc hắn không ở mà tới làm phiền Lê Hiền Hòa thì đó mới là vấn đề nàng chỉ có một người dưới này, hắn cũng không thể lúc nào cũng 24/24 ở bên cạnh nàng, nên cũng chỉ bỏ qua cho người đàn ông.
"Thế ông đi được chưa?" Lương Tín Nhân nói
"À, xin lỗi, giờ đi." Người đàn ông gãi đầu nói, rồi xoay người chạy đi, ở lại thì chỉ có mà ăn cám.
Lương Tín Nhân cũng không để ý đến người đàn ông nữa mà mang lại túi, kéo Lê Hiền Hòa đi.
Mọi người xung quanh thấy chuyện kết thúc như vậy cũng cảm thấy thất vọng, cứ tưởng là sẽ được xem thứ gì đó hay ho chứ, xong ai cũng trở lại với mục tiêu của mình.
Lê Hiền Hòa bị Lương Tín Nhân kéo đi cũng không hỏi, vì nàng biết mọi thứ hắn làm đi có lý do.
Người đàn ông sau khi chạy ra xa, liền tìm một chỗ khuất ánh sáng gần đó mà dừng lại, sau đó không lâu liền cho ba người đàn ông khác cũng xuất hiện tại đó, có vẻ như là đồng bọn của nhau.
Một người trong đó hỏi: "Sao thằng nhóc kia lại thả mày đi?"
"Tao sao biết được." Người đàn ông nói.
"Lúc đó tụi tao thấy mày như vậy, tính lao vô nói lý rồi c·ướp lấy túi, nếu không đưa thì tụi tao đánh nó, nhưng ai ngờ nó lại nói vậy, nên tụi tao cũng dừng lại việc đó." Một người khác nói.
"Xem ra tối nay không được gì rồi, mong sao anh Cường hiểu cho." Người đàn ông thở dài, nói.
"Thôi, trước khi đó thì thử xem một, hai lần nữa xem xem được không." Một người nói, cả đám nghe vậy thì gật đầu, có vẻ như là c·ướp giật có tổ chức.
Lương Tín Nhân bên này sau khi thoát khỏi tình huống đó thì tiếp tục dẫn Lê Hiền Hòa đi dạo, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cho đến gần 9 giờ thì hai người bắt đầu tìm lấy một quán ăn đêm, vào đó mà ăn.
Cho đến gần 10 giờ thì cả hai trở về nhà nghỉ để nghỉ ngơi cho ngày mai, trên đường trở về nhà Lương Tín Nhân có ghé qua hiệu thuốc để mua đồ.