Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đô Thị Sóc Thiên Vương

Chương 131: Lựa Chọn Thông Minh hay Ngu Dốt?




Chương 131: Lựa Chọn Thông Minh hay Ngu Dốt?

"Đệt, lại thêm một đứa ngưng linh khí cảnh."

"Thường thôi, nếu như có đủ tài nguyên tu luyện, thì đạt tới ngưng linh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi." Thiên Thành nhún vai nói.

"À... Thế sao ngươi mới có lục đoạn?"

"Ngươi có thể bớt soi mói tu vi của ta được không? Mới tu luyện tới tứ đoạn thì đã bị sư phụ đuổi xuống núi, cũng may là học được phong thủy thuật nên đôi khi kiếm được chút tiền, khi không có tiền lại phải nợ, cái này cứ dòng đi dòng lại như một vòng tuần hoàn thì kiếm đâu ra tài nguyên tu luyện." Nói tới đây Thiên Thành khóc không ra nước mắt.

"Ngươi khổ cực." Mặc dù hay trêu trọc nhưng đối với những người có số phận khó khăn, hắn cũng làm thông cảm.

"Không sao, may mà đoán trước sẽ bị đuổi nên ta đã ă·n t·rộm cái vòng của ổng." Thiên Thành thút thít nói.

"Đệt."

Quay trở lại với đám người.

"Nếu như các ngươi biết chúng ta thì không cần phải nói nhiều, chỉ cần ngươi đưa cái bình đó cho chúng ta thì có xem như bọn hắn có là đại gia tộc thì bọn hắn cũng không dám làm gì người, bọn ta sẽ bảo vệ ngươi." Giang Tiến không phải là nói phóng đại mà là đang nói sự thật.

Lục đại gia tộc dù cho có to lớn tới đâu, nhưng khi đối mặt với Cục Đặc Biệt thì cũng phải rụt đầu lại, vì hình thức tồn tại của lục đại gia tộc đi ngược lại với hình thức tồn tại của xã hội hiện tại, đồng thời sự dạy dỗ của bọn hắn đối với con em thì lại càng hoàn toàn khác, chính sự dạy dỗ đó nên khi con em của bọn hắn ra ngoài xã hội đã từng mang đến rất nhiều phiền phức, như thành lập băng hội, ỷ thế h·iếp người,.... trong đó ỷ thế h·iếp người là nhiều nhất, có rất nhiều báo cáo được gửi về cục và đã xử lý, nhưng có xử lý ra sao đi chăng nữa thì chả mấy chốc cũng được thả ra do bảo lãnh các thứ, phạt tiền thì bọn hắn lại không thiếu.

Vì vậy mặt ngoài pháp luật, ngoại trừ tìm được một lý do to lớn và chính đáng nào đó, thì hầu như là không thể bắt giữ được, nhưng cũng may sao bọn hắn lại không phải là gia tộc bình thường mà là người tu luyện, nếu mặt ngoài đã không được thì mặt tối sẽ là cơ hội, chỉ cần làm trái quy tắc người tu luyện thì bọn hắn có thể quan minh chính đại để bắt, nếu bản án đủ lớn thì cho lên thớt luôn là vừa, nếu liên quan đến gia tộc thì cũng cho gia tộc lên thớt luôn.

"Được rồi, ngươi hãy lựa chọn đi." Tống Lĩnh nhìn người đàn ông, nói.

"Ta.... ta..... ta chọn.... Tống." Người đàn ông ngập ngừng quyết định, xong thì nhanh chóng tới chỗ Tống Lĩnh và đưa lấy chiếc bình.

Tống Lĩnh cũng không ngờ là người này chọn gia tộc hắn, nhưng đã đưa tới mồm thì cũng nhận, Tống Lĩnh đưa tay ra nhận lấy.

"Thế thì ta xin, từ nay người sẽ là người phụ thuộc gia tộc ta." Cũng không quên quyết định cho người đàn ông phụ thuộc.

"Cảm ơn, xin cảm ơn."



"Là ta cảm ơn người mới đúng." Tống Lĩnh khiêm tốn nói.

Sự lựa chọn của người đàn ông đã đưa đến các gia tộc khác bất mãn và nhiều người khác bất ngờ trước sự lựa chọn.

Nhưng chuyện đã kết rồi không thể thay đổi, giờ chỉ có thể cho qua, đến khi ra ngoài hoặc có cơ hội thích hợp để tính sổ.

"Kết một mà hại năm, không biết là thế nào.." Thiên Thành than thở nói.

"Ta thấy đó là lựa chọn chính xác đó chứ." Lương Tín Nhân khen ngợi, nếu là hắn trong trường hợp này thì hắn cũng ra quyết định như thế.

"Chi tiết hơn."

"Không phải ngươi đã nói đó sao? Tài nguyên, nếu lựa chọn Cục Đặc Biệt thì chỉ nhận được sự bảo hộ mà không được gì, còn nếu như lựa chọn gia tộc thì có thể sẽ nhận được tài nguyên giúp tu luyện, mặc dù không nhiều, nhưng cái giá phải trả là kéo hận thù từ các gia tộc khác, mà nó cũng không phải thứ gì quá đáng, nếu chỉ có vấn đề này mà không vượt qua được thì bỏ tu luyện đi là vừa." Lương Tín Nhân giải thích.

"Ngươi.... thông minh đột xuất hả." Thiên Thành với ánh mắt khó tin nhìn Lương Tín Nhân.

"Thông minh đột xuất cái khỉ ngươi, chả qua là có những thứ ta không biết nên mới hỏi ngươi thôi, chứ ta lúc nào cũng thông minh."

"Ờ hớ."

"Nếu như đây là lựa chọn của ngươi thì bọn ta cũng sẽ không nói gì, được rồi, có vẻ như ở đây không còn gì nữa, tiếp tục lên đường nào, trước khi vòng xoáy mất ổn định và biến mất." Giang Tiến rộng lượng nói, hắn muốn chiếc bình chủ yếu là không muốn nó rơi vào tay của các gia tộc mà thôi.

"Ngươi nói cũng đúng, nên di chuyển tiếp thôi, cơ duyên còn khá nhiều, đừng vì đứng đây mà bỏ lỡ cơ duyên." Nhận được chiếc bình, Tống Lĩnh vui vẻ nói, sau đó là dẫn đầu đi trước.

Trông thấy Tống Lĩnh vênh váo như thế, các gia tộc khác, ai ai đều tức, nhưng chỉ có thể trách nhà bọn hắn chưa đủ tốt để người đàn ông phụ thuộc.

"Đắc ý lên mặt, cứ đợi đấy." Lâm Bình mặt ngoài tươi cười, đi theo nhưng trong lòng lại không biết chửi Tống Lĩnh mấy lần.

Lần lượt càng nhiều người tiến lên phía trước.

Trước khi đi tiếp, Lương Tín Nhân có quay lại phía những ngôi mộ nhẹ nhàng cúi đầu chào, đây là sự tôn trọng của hắn đối với những người đ·ã c·hết, mặc dù đã bị đào bới lên, nhìn chả ra thứ gì, bên trong không có gì ngoài đất nhưng lễ nghĩa là cần phải có.



Thiên Thành không biết vì cái gì Lương Tín Nhân đã làm vậy nhưng hắn vẫn làm theo.

Sau đó là hai người tiếp tục di chuyển lên phía trước.

Đường đi cũng chỉ có một, tiến thẳng lên phía trước, càng tiến về phía trước, hoàn cảnh dần dần thay đổi, mặt đất giờ đây cũng xuất hiện các vết đỏ, dòng nước đỏ.

Đi thêm được một lúc nữa hoàn cảnh đã thật thay đổi, tứ phía đã xuất hiện cây cối, các bụi rậm, mặt đất gồ ghề, chỗ thấp chỗ cao còn có khói đen bốc lên, bầu trời mây xám, thỉnh thoảng có gió thổi qua, làm cho đám người không khỏi run lên, lạnh cả sống lưng mà dừng chân lại.

"Đây là chỗ nào? Sao ta lại có chút cảm thấy không được thoải mái?"

"Ta cũng vậy, nơi đây thật quái lạ."

"Liệu đây có phải cơ duyên?"

"Không giống cơ duyên cho lắm, trông giống chiến trường hơn."

"Chiến trường? Ha ha, người nghĩ nhiều rồi, ai lại đem nguyên cái chiến trường vào trong này."

...........................

Nghị luận là thứ không thể tránh khỏi khi gặp những thứ mới lạ.

"Các ngươi cảm thấy nơi đây thế nào?" Tống Lĩnh là người mở miệng hỏi trước.

"Có chút không được tự nhiên, giống như đang ở trong huyễn cảnh vậy." Được hỏi nên Lâm Bình cũng đưa ra phán đoán của bản thân, hiện tại là trên đường đi thì hợp tác có lẽ sẽ là phương án tốt, nhưng đến khi có cơ duyên thì thân ai nấy lo.

"Huyễn cảnh sao? Ta thì không nghĩ là vậy, chúng ta liên tục di chuyển và để ý lấy xung quanh, không ai cảm nhận được việc khí lưu chuyển và huyễn cảnh được kích hoạt." Đặng Mạc, tu vi cửu đoạn, con trai gia chủ gia tộc họ Đặng, cũng là người đã đưa ra việc cho người đàn ông phụ thuộc lúc nãy.

"Hoặc có lẽ người tạo ra không gian này đã thiết kế nơi này." Lần này là Tạ Dũng, tu vi cửu đoạn, con trai gia chủ họ Tạ.

"Nếu theo người nói là đúng, thì người tạo ra nơi này tu vi rất cao và nơi đây cũng có thể là cơ duyên, nhưng cơ duyên này ở đâu trong chỗ này." Tống Lãnh, em trai Tống Lĩnh lên tiếng.



Mỗi người một ý kiến, nhưng vẫn không ai dám khẳng định ý kiến của bản thân là hoàn toàn đúng.

Dù cho là có nhìn mấy lần đi nữa, Lương Tín Nhân vẫn thấy nơi đây có một chút kỳ lạ, lạ không phải là do hoàn cảnh, mà là do quá yên ắng, yên ắng một cách đến lạ thường, không chỉ mỗi Lương Tín Nhân mà tất cả mọi người cũng đều vì thứ này mà không dám loạn động.

Đáng ra thì một nơi như này không thể yên ắng như vậy được, phải có một thứ gì đó xảy ra thì mới đúng theo kịch bản trong các không gian.

Lâm Bình không chịu được, nói: "Cứ tiếp tục thế này thì không đi đến đâu cả, chúng ta cần tiếp tục di chuyển lên phía trước, cơ duyên ở ngày trước mắt rồi."

Tống Lĩnh và những người thuộc gia tộc khác giống như là hiểu ý của Lâm Bình, từng người từng người mở miệng nói.

"Đúng vậy, cơ duyên có thể là được chôn đâu đó xung quanh đây giống như lúc trước, hãy tiếng lên và đào đi nào."

"Phải nhanh trước khi bị người ta c·ướp mất."

"Trước khi vòng xoáy đóng lại."

"Có thể là thứ còn tốt hơn chiếc bình lúc trước."

--------------------

Toàn là những lời nói vô căn cứ nhưng lại đầy sức hút đối với đám người nghe, một vài người tham niệm bộc phát muốn lao lên.

Ấy vậy mà dù cho có tham niệm có bộc phát đi nữa vẫn không một ai di chuyển, đã là người tu luyện thì không kẻ nào là kẻ ngu dốt cả cơ duyên thì tốt đấy nhưng có mạng để hưởng không mới là vấn đề.

Thấy không một ai bị lừa gạt, Lâm Bình tặc lưỡi cái nhẹ, bọn hắn đang cần một người mở đường, hay nói đúng hơn là kẻ c·hết thay, nếu như đằng trước có gì xảy ra thì bọn hắn không một ai phải c·hết.

Nhưng lúc này đây Tống Lĩnh như nghĩ tới thứ gì, liền không khỏi quay sang nhìn người đàn ông trước đó đưa cho hắn chiếc bình, miệng cười tủm tỉm.

"Hay là người đi trước đi." Tống Lĩnh đưa tay, đặt lên vai người đàn ông, nói.

Người đàn ông bị kêu lại thì không khỏi giật mình "Ta?"

-------------------------

Cảm ơn KTH 100 và thành nguyễn đã đề cử.